CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 540

đường. Lạnh lùng có, đau khổ có, tức giận có. Mái tóc anh mềm mại rủ
xuống mắt trong gió, đẹp mê người nhưng ko ai nhìn thấy…nỗi đau trong
đó

- Khánh…- Nam đứng bên cạnh Khánh Anh, vỗ vai để cậu bớt run lên

vì tức giận

- Ko sao? – Khánh Anh lắc đầu rồi quay đi. Nam vẫn đứng đó…nhìn về

phía kia…bất chợt mỉm cười…nụ cười chua xót

- Bỏ ra được rồi – Thiên Anh ngượng ngùng nói, cô khóc đến nỗi ko để

ý gì sao? Ôi ngượng quá, mặt cô đỏ như quả cà chua chín, hình như Phong
cũng nhận ra điều bất thường. Cậu chợt cười rồi chêu chọc

- Yêu anh rồi sao mà mặt đỏ vậy?

- Tôi hâm đâu mà yêu cậu, tôi có người yêu rồi – Thiên Anh chu mỏ lên

cãi

- Người yêu em đâu, gọi ra đây – Phong tiếp tục tấn công

- Nhưng…- Thiên Anh chợt lặng người. Khánh Anh? Anh đã hiểu ra

mọi chuyện chưa? Anh biết em bị oan chưa? Anh đâu vậy? Sao ko đến tìm
em?

- Nhưng là ko có rồi – phong nở nụ cười ranh mãnh

- Thôi bỏ đi, tôi muốn đi dạo, cậu đi cùng thì đi ko thì về đi – Thiên Anh

cố lảng sang vấn đề khác ai ngờ vấn đề này được Phong hưởng đón nhiệt
tình

- Á. Đi dạo hả? Lên xe đi

- Ko, đi bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.