CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 620

- Cậu nói cái gì? Cậu chính là người hại anh ấy sao? – Nghe đến đây,

Phong như chột dạ, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, nghĩ “ Gì vậy? Mình
đùa thôi mà, chả lẽ Thiên không biết ai gây tai nạn cho hắn sao? Ôi chết tôi
rồi, bào chữa luôn không thì hiểu lầm chết người”

Nhưng không để cho Phong có cơ hội nói, Thiên Anh cứ phun một tràng

làm Phong cứng họng

- Cậu thật quá đáng mà, vì sao chứ? Cậu tồi tệ thật, cậu…đi chết đi,

đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi. Tôi không chấp nhận
một người như cậu đâu. Cậu đã muốn giết anh Khánh thì chúng ta cũng
chẳng còn là bạn! – nói mạnh miệng vậy, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng trong
lòng cô đau lắm. Nói xong mới thấy mình thật vô tâm và hối hận, thôi thì
lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, sẽ không bao giờ lấy lại được
nữa. Cô đành chạy đi, không nghoảnh mặt lại, để một khoảng lặng tâm hồn
phía sau cùng nỗi đau không thể giấu…

Phong chết lặng, ánh mắt phủ một lớp sương dày đặc. Sao dạo này cậu

khóc nhiều thế? Sao yêu cô cậu phải khổ thế? Sao cậu không còn lối thoát
nào khác, một giải thoát cho con tim…

Cô nói vậy đấy, thật vô tâm. Cô chẳng nghĩ gì đến cảm giác của người

nghe cả. Nhưng không thể trách cô? Đáng trách là trách ở cậu, cậu đùa làm
gì cơ chứ? Cậu đùa không đúng nơi đúng chỗ để giờ ôm nỗi đau vào mình.

Khóe mắt cay cay, mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ thân hình bé nhỏ

đang chạy trước mắt, chạy đi thật xa và có lẽ sẽ chạy luôn ra khỏi cuộc đời
cậu.

“ Cậu đi chết đi , đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi”

câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một nhát dao đâm vào trái tim
cậu, để im thì âm ỉ đau, mà rút ra thì đau gấp trăm lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.