- Thế sao cậu ta không tự chủ động giữ nó lại mà cần người khác lên
tiếng mới giữ, cậu ta muốn giữ thì sẽ giữ, không cần em lên tiếng đâu –
Anh giận dữ nhưng không tỏ thái độ ra ngoài
- Vâng – Cô buồn buồn gật đầu, anh nói cũng phải.
- Nếu có thể nhất định anh sẽ khuyên nó, nhưng mà nó khổ thì anh sẽ để
nó đi – Anh vỗ vỗ vai cô, thay lời an ủi. Anh cũng không nỡ để Thiên Anh
đi đâu, vì hơn hết nếu cô đi cô phải sống một mình nơi đất khách quê người
rất đơn độc, cô phải tự chăm sóc bản thân mình khi ốm đau, bệnh tật, sợ cô
có chịu nổi không??
Nghĩ vậy lòng anh càng quặn thắt, anh thương cô không thể nói được
thành lời. Anh đau...nhưng anh không khóc được, bởi anh quá “chai sạn”
với thứ gọi là “nước mắt” rồi. Cho nên anh chỉ lặng im chịu đau đớn mà
không để người khác cảm nhận được thôi.
Bầu trời về đêm càng thêm cô quạnh. Anh hít thở thật sâu nhìn lên bầu
trời. Nhìn vào vũ trụ trên đầu mình. Nơi đó có mẹ anh đang dõi theo anh và
cô.
Anh thầm hỏi mẹ
“Tại sao đứa em của con lại không thể hạnh phúc lâu dài, tại sao nó cứ
mãi đau khổ, dằn dặt bởi tình yêu vậy…mẹ ơi”
Bà không biết phải trả lời ra sao để cho con trai mình thỏa mãn, bà chỉ
lặng im xoa xoa đầu con trai của mình và mỉm cười đôn hậu
“Mẹ trả lời con đi” Anh giục
“Con gái của mẹ sẽ hạnh phúc thôi mà, nhưng chưa đến lúc”
“Mẹ sẽ luôn phù hộ cho em con chứ?”