- Em không thấy trời đang mưa to à? Cho anh ở lại đi. – Anh nở nụ cười
ủy mị gian tàn đến kinh hãi. Khẽ rùng mình một cái, Thiên Anh chêu chọc
- Anh đi ô tô thì sợ gì mưa. Vả lại anh làm gì có vé ở lại đây.!
- Em bán vé không? Anh mua.
- Em không bán.
- Không bán thì được vào miễn phí rồi. – Anh cười. Anh biết đây là nhà
cô trọ, còn có chủ nhà bên trong, cổng chính đã khóa, chỉ còn cổng phụ cô
mới có chìa khóa nên anh không thể cho xe vào trong được. Anh lái xe đậu
lại ở bên lề đường rồi xuống xe, kéo theo cả cô xuống.
- Này, anh về đi – Cô tí nữa thì quát lên, phòng thì làm gì còn, cô và anh
lại khác giới, ở chung một phòng thật là bất tiện, cô sọ chủ nhà nói này nói
nọ về sự trong sáng của cô.
- Anh đến đây tìm em, đã làm gì kịp mua nhà mà về. – Anh nhăn nhó
nói để khiến cô dao động. Thực ra thì anh rất nhiều nhà ở đây, nhắm mắt
cũng tìm thấy một căn biệt thự của anh.
- Nhưng…
Chằng để cô nói xong, anh trừng mắt bắt cô mở cổng rồi lững thững đi
vào trong hơn cả chủ nhà. Cô chỉ biết nhìn anh và lắc đầu.
Lên đến phòng, cô bật đèn phòng lên, đập vào mắt anh là căn phòng bé
tẹo teo, không cả bằng cái phòng tắm nhà anh…
Hic hic, chỉ tại phòng tắm nhà anh rộng quá cỡ thôi mà, chứ căn phòng
này bằng phòng ngủ nhà cô rồi. ><
- Này, em ở đây sao? – Anh khó chịu nhìn cô nhưng khó chịu giảm đi
bớt khi anh nhìn thấy những tấm hình ngộ nghĩnh cô treo trên tường. Anh ít