CÚ SĂN ĐÊM - Trang 18

CHƯƠNG

4

H

olger Munch cảm thấy vừa khó chịu vừa có phần nhẹ nhõm khi bước

vào ngôi nhà cũ. Khó chịu vì đã đồng ý tới đây mừng sinh nhật Marion.
Nhẹ nhõm vì ông từng sợ sẽ bị bao vây bởi ký ức cũ, ông không thể biết
mình sẽ phản ứng như thế nào, nhưng căn nhà nơi ông đang đứng lúc này
không giống như ông vẫn nhớ. Họ đã sửa sang lại. Phá bỏ tường. Sơn màu
khác. Munch ngạc nhiên nhận ra căn nhà cũ của mình khá hấp dẫn và càng
nhìn xung quanh, ông càng thấy bình tâm. Ông cũng không thấy bóng dáng
Rolf, tay thầy giáo người Hurum. Có lẽ xét cho cùng, buổi chiều hôm nay
cũng không đến nỗi tệ lắm.

Marianne gặp ông ở cửa với vẻ mặt y như mọi lần họ buộc phải dành

thời gian cho nhau, vào các dịp sinh nhật, lễ kiên tín hay đám tang, kèm
theo một câu chào lịch sự nhã nhặn. Không có những cái ôm hay dấu hiệu
của sự yêu mến, nhưng cũng không có dấu hiệu gì của sự cay đắng, thất
vọng hay căm ghét trong mắt bà, những cảm xúc chắc chắn đã xuất hiện
trong thời gian họ mới ly hôn. Chỉ là cái cười mỉm nhã nhặn chừng mực:
Chào Holger. Ông vào phòng khách ngồi nhé? Tôi đang trang trí bánh cho
Marion - sáu cây nến. Ông có thể tin được là con bé đã lớn nhanh đến thế
không?

Munch treo áo lên móc ngoài hành lang và đang chuẩn bị mang quà vào

trong phòng khách thì nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh cùng tiếng đôi chân
nhỏ bé đang gấp gáp xuống cầu thang.

“Ông ngoại!”
Marion chạy nhanh đến ôm chầm lấy ông.
“Cho cháu phải không?” con bé la lên, mắt mở to dán chặt vào món quà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.