CÚ SĂN ĐÊM - Trang 212

Cô biết ông định dẫn chuyện này đến đâu, và cô hoàn toàn không thấy

cảm kích.

“Tôi không có ý gì cả,” Munch nói, giơ hai tay ra. “Tôi chỉ muốn cô

được khỏe, vậy thôi. Cô thuộc trách nhiệm của tôi mà, phải không?"

Ông cố gắng mỉm cười xoa dịu, nhưng cô không bị dụ dỗ. Cô tiếp tục

nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.

“Mikkelson đang thúc ép anh à?”
“Cái gì? Không, không.”
“Tôi đã làm gì sai à? Lại làm xấu mặt tổ? Chúng ta bị bêu xấu trên báo,

vì ta vẫn chưa phá được án? Ý tôi là, đã bao lâu từ khi ta tìm thấy cô ấy?
Sáu ngày? Lạy Chúa, ta đã có bước tiến lớn, ta có rất nhiều manh mối…”

Cô rướn người ra trước trên sofa, giận dữ.
“Không, không. Mikkelson chưa nói gì hết. Không ai có gì không vui.”
“Tôi dám chắc là họ không như vậy,” Mia sửng cồ nói. “Mikkelson khốn

kiếp."

“Chuyện này không liên quan gì đến Mikkelson.”
“Vậy vấn đề là gì?" Mia nói, vung tay lên.
“Vấn đề nằm ở tôi," Munch cẩn trọng nói.
“Ý anh là sao?"
“Tôi lo cho cô.” Ông lại cố gắng mỉm cười.
“Lo? Chúa ơi, Munch? Lo về cái gì?”
“Hiển nhiên không phải về chất lượng làm việc của cô. Lạy Chúa, Mia,

chúng tôi không thể xoay xở được nếu thiếu cô. Tôi chỉ đang nghĩ về… Ờ,
sức khỏe của cô thể nào?”

“Sức khỏe của tôi?” Mia hỏi, bình tĩnh hon một chút. “Tôi khỏe... tôi

không có vẻ như vậy à?”

Munch không nói thẳng ra. Bởi vì trông cô tệ quá.
“Tất nhiên. Thật lòng mà nói, chẳng lẽ bạn bè thì không được phép…”
“Chỏ mũi vào chuyện người khác?” Mia cười tinh quái, giờ đã bình

thường trở lại.

“Ha ha,” Munch nói. “Lo ngại. ’Lo ngại’ mới là từ tôi đang tìm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.