CÚ SĂN ĐÊM - Trang 213

Mia mỉm cười nhợt nhạt và tìm thấy một viên kẹo ngậm trong túi áo

khoác. Đặt nó lên lưỡi và nhìn ông với ánh mắt thân thiện hơn một chút.

“Vì Chúa, Munch, anh có phải mẹ tôi đâu.” Tuy nhiên, cô có vẻ hài lòng

vì ông đã hỏi. Vì ông quan tâm.

“Dạo gần đây tôi hơi mệt, tôi không ngại thừa nhận điều đó.” Cô thở dài.

“Không được ngủ ngon. Còn bận tâm đến một số chuyện, nhưng không có
gì tôi không giải quyết được, OK? Tôi đã từng trải qua những chuyện còn
tệ hơn nhiều.”

“Vậy có không cần nghỉ một hai ngày à?”
“Anh cho tôi nghĩ à?” Mia cười khúc khích. “Bình tĩnh lại đi, Holger,

nếu không tôi lại tưởng anh bắt đầu trở nên yếu đuối đấy. Có lẽ anh nói
đúng. Có lẽ anh đang già đi thật? Đẩy tôi ra khi vụ án đã đi được nửa
đường à?”

Mia rõ ràng thấy điều này thực sự buồn cười. Cô khúc khích cười một

mình, lắc đầu. Munch không bị thuyết phục.

“Vậy là mọi chuyện đều ổn?”
“Tất nhiên mọi chuyện đều ổn, Holger. Chúa ơi, anh nói chuyện thế này

với mọi nhân viên của mình đấy à, hay chỉ riêng với tôi thôi?” Cô nháy mắt
và đứng dậy. “Cảm ơn vì sự quan tâm của anh, nhưng tôi ổn.”

“Tốt," Munch gật đầu. “Cô định bắt đầu từ đâu?”
“Nếu tìm được gì tại Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, tôi sẽ cho anh biết,“

Mia nói.

“Tốt,” Munch mỉm cười. Có tiếng gõ cửa và Ludvig Grønlie thò đầu vào.
“Tôi tìm thấy một thứ," người điều tra viên già nói. “Tôi có làm phiền

không?”

Ông nhìn Munch, rồi Mia, rồi lại nhìn Munch.
“Ôi không đâu, vào đi. Anh có gì?”
Ludvig Grønlie mỉm cười đặt một tờ giấy lên bàn trước mặt Munch.
“Một vụ mất tích khác,” Grenlie nói.
“Như thế nào?”
“Từ Trại Hurumlandet,” Munch đọc tờ giấy và cau mày.
“Gì vậy?" Mia hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.