CÚ SĂN ĐÊM - Trang 215

CHƯƠNG

42

M

ùi cà phê mới pha và mùi thịt xông khói rán đánh thức Miriam Munch.

Cô tiếp tục nằm vùi đầu trên gối, nửa tỉnh nửa mê, rồi sau đó mở mắt, nhận
ra cô đang ở nhà.

Hôm nay là ngày nào? Thứ Sáu à? Mẹ kiếp, mấy giờ rồi? Phải đưa

Marion đến trường - nhưng rồi cô nhớ ra: Marion đang ở với bà ngoại. Bà
ngoại sẽ đưa nó đến trường. Miriam đã ra ngoài. Với Ziggy. Đến tối muộn.
Cô đã uống quá nhiều bia. Cô không nhớ rõ là bao nhiêu, và cái kết của
buổi tối có chút mơ hồ, nhưng ít ra cô đã ở nhà. Cô đã về được nhà.

Phù.
Cô đã không gục ngã trước ham muốn. Nó đã rất mạnh mẽ, ham muốn

vứt bỏ mọi thứ, quay lại căn hộ của anh ta, chui xuống dưới chăn và ở lại
đó mãi mãi, nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, ơn Chúa. Kiềm chế bản thân. Cô
nhớ là sau khi uống hết cốc bia cô đã nghĩ: Mình phải nói chuyện với
Johannes trước, trước khi làm bất cứ điều gì, trước khi việc này đi quá xa.
Chúng mình phải nói chuyện. Mình phải nói với anh ấy, mình nợ anh ấy
điều đó.
Cô dang hai tay nhìn đồng hồ báo thức trên bàn. Mười một giờ
mười lăm. Cô đã ngủ rất lâu. Cô nâng đầu khỏi gối nhưng rồi lại phải nằm
xuống. Quá nhiều bia. Thái dương cô đau như búa bổ. Có phải họ đã kết
thúc bằng mấy cốc tequila? Có lẽ.

Một buổi tối đẹp. Một buổi tối thật sự tuyệt vời. Đã rất lâu Miriam

Munch không có cảm giác tuyệt vời như vậy. Cô đã bao giờ cảm thấy như
vậy chưa? Vô cùng hạnh phúc. Vô cùng nhẹ nhõm, bằng cách nào đó? Cô
không thể nhớ rõ. Mười một giờ mười lăm? Và cô có thể ngửi thấy bữa
sáng đang được nấu trong bếp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.