CÚ SĂN ĐÊM - Trang 217

“Em muốn sữa không?”
“Sữa?"
“Cho vào cà phê?”
"À, không," Mariam nói, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Johannes mỉm cười băng qua phòng, đặt một tách cà phê lên bàn trước

mặt cô, lại thơm má cô và quay lại bếp.

“Thúc khuya hả?”
“Khá khuya ạ,” Miriam thận trọng nói, nâng tách cà phê lên môi. “Vì sao

đây?”

“Không vì sao cả. Anh chỉ thấy lạ thôi,” Johannes nói, cúi người bên trên

chảo rán. “Hôm qua anh đã nói chuyện với Marianne, mẹ bảo Marion đang
ở với bà, và em đã ra ngoài với bạn. Em đi chơi vui chứ?”

“Julie đấy." Miriam khẽ gật đầu, cảm giác áy náy nhói lên trong lòng.
“Ồ, phải rồi, Julie hồi xưa đấy hả? Cô ấy thế nào?”
“Vẫn ổn,” Miriam nói từ phía trên vành cốc. “Anh biết cô ấy đấy. Rắc rối

với đàn ông. Cần được động viên.”

“Cô ấy thật may mắn vì có em.” Johannes mỉm cười, mang cái chảo qua

bàn và gạt miếng trứng lên đĩa của cô.

“Phải,” Miriam nói, hoang mang tột độ.
Cô không thể nhớ lần cuối cùng họ ăn sáng cùng nhau là khi nào.
“Điện thoại của em có hoạt động không?" Johannes hỏi, ngồi xuống.
“Nó đang giở chứng,” Miriam lẩm bẩm. “Em nhận được vài tin nhắn,

nhưng không phải tất cả, và em cũng bị vài cuộc gọi nhỡ; không rõ tại sao.
Sao anh lại hỏi thế?”

“Vì anh đã cố gọi, nhưng em không bắt máy."
“Em không biết,” Miriam nói, giờ thật sự cảm thấy có lỗi.
Cơn đau đầu vừa được trận tắm đẩy đi giờ đã bắt đầu quay lại.
“Có lẽ hợp đồng của em phát sinh vấn đề,” Joharmes lại mỉm cười, rót

nước ép vào cốc của cô. “Hoặc em cần nâng cấp hay sao đó. Anh chắc sửa
dễ thôi.”

Anh cắt vài lát phô mai đặt lên miếng bánh mì trước mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.