CÚ SĂN ĐÊM - Trang 218

Miriam bỗng nhớ lại tối qua. Ziggy. Đôi mắt đẹp của anh ta từ phía bên

kia bàn. Cô đã quyết định. Cô muốn sống thành thật. Có phải nói cho
Johannes. Nhưng sự can đảm của cô đang yếu dần, khi cô nhìn vào khuôn
mặt không chút nghi ngờ của anh ở phía đối diện. Rốt cuộc, đây có phải
ngày kỷ niệm của họ, một ngày kỷ niệm mà cô không nhớ? Nhưng họ đã
gặp nhau vào mùa hè. Họ đồng ý trở thành một đôi, đăng tin lên Facebook
như hai thiếu niên, đang hẹn hò, vào mồng 8 tháng Tám - đó là ngày kỷ
niệm của họ, phải không? Ắt hẳn phải là gì đó khác.

“Ôi, anh suýt quên mất." Johannes đứng dậy.
Anh đứng chắp tay sau lưng, như ngày xưa vẫn hay làm mỗi khi mua quà

cho cô. Em chọn tay trái hay tay phải?

“Sinh nhật em à?” Miriam mỉm cười.
“Không, nhưng anh vẫn có thể mua quà cho em mà, phải không?"
“Anh mua quà cho em?”
“Ừ," Johannes gật đầu. “Em chọn tay trái hay tay phải?”
“Trái,” Miriam nói.
“Của em đây,” Johannes nói, đặt một cái hộp lên bàn trước mặt cô.
“Sao anh không đi làm?”
“Em không định mở nó à?"
“Vâng, tất nhiên, em chỉ thấy lạ thôi. Sao anh không ở bệnh viện?"
“Anh có tin tốt đây,” Johannes nói, lại ngồi xuống.
“Tiếp đi, nói em nghe xem nào.”
“Mở quà của em trước đã.” Johannes cười lớn.
Miriam chậm chạp mở gói quà, cố gắng đến tuyệt vọng để không đắm

chìm trong cảm giác tội lỗi. Cô mở cái hộp bên trong lớp giấy gói quà.

“Ôi chao,” cô mỉm cười, vẫn hơi hoang mang. “Cảm ơn anh. ”
“Một cái đồng hồ thể thao. Nó cho biết em đã chạy được bao xa. Nhịp

tim. Dùng khi em tập thể dục.”

“Tuyệt. Rất... ấn tượng.”
“Em muốn có nó chứ, phải không?"
“Tất nhiên rồi. Cám on anh, Johannes, anh chu đáo quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.