CÚ SĂN ĐÊM - Trang 22

thay, cái điện thoại di động của Munch đã cứu ông. Đó là Mikkelson và,
một lần duy nhất, thời điểm cuộc gọi chính xác một cách hoàn hảo. Munch
xin ra ngoài, đốt một điếu thuốc lá và nhận cuộc gọi.

“Vâng?”
“Anh không tắt máy nữa hả?” một giọng gằn đầy khó chịu vang lên từ

đầu dây bên kia.

“Đang dành thời gian cho gia đình," Munch đáp lại.
“Tốt thật,” Mikkelson mỉa mai. “Tuy nhiên, e là tôi sẽ phải phá hỏng thời

gian dành cho gia đình của anh. Tôi cần anh.”

“Có chuyện gì à?” Munch tò mò hỏi.
“A 233. Một cô gái vị thành niên,” Mikkelson nói tiếp, giọng đã bớt gay

gắt.

“Ở đâu?” Munch hỏi.
“Ngoại ô Hurum. Một nhà thực vật học phát hiện ra cô bé vào sáng sớm

hôm nay.”

Munch hút một hơi sâu. Ông có thể nghe thấy tiếng cười của Marion

phía sau cánh cửa. Ai đó đang đuổi bắt con bé vòng quanh nhà, có lẽ là gã
ngu ngốc đã chiếm cái quyền đó của ông. Munch lắc đầu khó chịu. Chúc
mừng sinh nhật Marion trong ngôi nhà cũ - ông đã nghĩ gì vậy?

“Tôi cần anh tới đây ngay,” Mikkelson nói.
“Được rồi, tôi đến đây,” Munch nói, ngắt máy.
Ông vứt điếu thuốc và đang định quay trở vào thì cửa mở và Miriam xuất

hiện.

“Mọi việc ổn cả chứ bố?” con gái ông cau mày hỏi.
“Hả? À ừ… Chỉ là... chuyện công việc.”
“Vâng,” Miriam nói. “Con nghĩ là con chỉ.…"
“Sao hả, Miriam?” Munch nôn nóng hỏi, nhưng rồi kìm lòng lại, âu yếm

vỗ vai cô.

“Chuẩn bị tinh thần cho bố nhận một thông báo quan trọng,” cô nói,

tránh nhìn vào mắt ông.

“Thông báo gì?”
“Họ sắp làm đám cưới,” Miriam nói nhanh, vẫn tránh mắt ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.