Bốn giờ phía sau chỗ trú ẩn.
Bạn có phải người được chọn của tôi không?
“Sao anh không đến? Anh có định tới thật không? Hay anh chỉ đùa cợt
em? Anh là loại người đó đấy à?”
“Cái gì?" Paulus hỏi, càng có vẻ bối rối hơn.
"Anh không viết cái này à?” Isabella nói, vừa giơ tờ tin nhắn ra trước
mặt anh ta vừa túm lấy áo khoác của anh ta.
"Không!” Paulus thốt lên. “Tuyệt đối không. Cô nghĩ tôi là loại đàn ông
gì vậy?”
Cô đột nhiên nhận ra sự thật khi anh ta nhìn cô chằm chằm. Nó không
phải của anh ta. Cô đã bị gài. Cô có thể cảm thấy mặt nóng bừng, má ửng
đỏ, và cô vội thả áo khoác của anh ta ra.
“Xin lỗi," cô nói. “Em chỉ…”
“Nghe này, tôi thật sự không có thời gian cho chuyện này đâu,” Paulus
nói, có vẻ không hiểu mà cũng không quan tâm cô vừa nói gì.
“Có chuyện gì à?" Isabella nói.
“Họ bắt Helene rồi."
“Cái gì!”
“Và Henrik, anh trai cô ấy."
“Cái gì? Tại sao?”
“Về vụ giết Camilla Green," anh ta lắp bắp, nhìn cô nghiêm túc.
“Nhưng...”
“Xin lỗi, tôi thật sự phải đi,” Paulus lẩm bẩm, rồi anh ta chạy biến đi.
Bỏ lại cô gái mười lăm tuổi một mình trên sân.