CÚ SĂN ĐÊM - Trang 365

“Việc gì?”
“Cô ấy không nói."
“Được rồi,” Munch có vẻ bực bội, và phải mất một lúc ông mới tiếp tục.

“Đã hai ngày trôi qua, và không có ai nhìn thấy bóng dáng Jacob
Marstrander. Như thế là chưa hiệu quả rồi, các anh chị. Hẳn phải có người
biết gì chứ. Anh ta hẳn phải được nhìn thấy ở đâu đó. Có thấy thông tin xe
anh ta rời khỏi thủ đô không?"

“Không có gì từ các đường có trạm thu phí," Kim nói.
”Điện thoại của anh ta thì sao?”
“Theo Telenor, nó hoạt động lần cuối cùng từ địa chỉ nhà anh ta vào thứ

Sáu," Gabriel Mark nói. “Kể từ đó, không có tín hiệu nào.”

“Còn máy tính ta tìm được từ văn phòng của anh ta?”
“Hoàn toàn trống trơn,” Gabriel nói.
“Thật đấy à, mọi người?” Munch thở dài. “Không có gì hết?”
“Ông có muốn chúng ta thẩm vấn các cư dân trại lần nữa không?” Kim

Kolsø hỏi. “Tôi biết chúng ta đã ở đó hôm qua, nhưng biết đâu các cô gái
đang giấu gì đó?”

“Cũng đáng để thử,” Munch nói. “Cậu làm nhé?”
Kim gật đầu. “Tờ rơi ta tìm được,” Ylva thận trọng nêu ý kiến.
“Sao?”
“Hãy ngăn chặn Trang trại Løken. Hội Bảo vệ Động vật.”
“Ừ? Có may mắn gì không?”
“Tôi giờ thì chưa có gì, nhưng có điều hơi lạ...”
Munch dần thiếu kiên nhẫn khi cơn đau đầu quay trở lại dữ dội hon.

“Kiểm tra lại đi,” ông nói cộc lốc. “Xem có bất cứ kết nối nào tới - họ được
gọi là gì?”

“Hội Giải phóng Động vật”.
“Phải. Tốt. Thử lại đi. Xem ta có tìm thêm được gì ở đó không. Ba ngày

rồi, mọi người, thế này thì chưa đủ hiệu quả rồi.”

Munch vừa nhấp thêm ngụm từ chai nước thì điện thoại của ông rung lên

trên mặt bàn phía trước.

Marianne?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.