CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 132

gót đi nhanh về phía toà nhà chính.

Julia vào theo lối cổng chính - xưa nay cấm học sinh không được sử dụng -
để tránh gặp các bạn. Gian tiền sảnh không có ai. Mọi người đang ở nhà ăn.
Julia bước nhanh lên thang gác. Đến trước cửa căn phòng nhỏ của mình,
em ngó sang hai bên, rồi bước nhanh vào. Julia đóng cửa lại, nhét cây vợt
xuống dưới nệm, rồi lấy vẻ mặt thản nhiên, ra hành lang, xuống nhà ăn.


* * *
Tối hôm đó, các học sinh đi ngủ lặng lẽ và trật tự hơn thường lệ. Một phần
cũng vì một số khá đông đã được cha mẹ rút về nhà.

Julia Upjohn là một trong số học sinh lên phòng sớm nhất. Vào trong
phòng, em lập tức đóng cửa lại áp tai nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì
không? Chỉ có những tiếng "Chúc ngủ ngon!" không lớn và vui vẻ như mọi
khi. Khi bên ngoài đã gần như yên lặng hoàn toàn, Julia mới thôi không áp
tai vào cánh cửa nghe ngóng nữa.

Rất tiếc là các phòng học sinh không có chìa khoá để khoá cánh cửa. Julia
phải lấy ghế chèn để lỡ có ai vào thì tất phải gây tiếng động. Nội quy nhà
trường cấm học sinh không được vào phòng riêng của nhau ban đêm.
Người duy nhất Julia lo có thể vào phòng mình là bà giám thị Johnson.

Sau khi đã chèn kỹ, cô bé quay vào giường, lật tấm nệm lên, lôi cây vợt ra,
thầm tự hỏi: "Không biết người ta có thể giấu thứ gì vào trong một cây vợt
tennis nhỉ?" Em đoán phải là thứ gì quan trọng lắm. Julia đã biết chuyện kẻ
gian đột nhập vào nhà Jennifer, rồi chuyện người đàn bà lạ mặt hôm trước
đến lấy đi cây vợt của Jennifer, không biết rằng thật ra đó là cây vợt của
Juha, hai đứa đã đổi cho nhau và thay cả nhãn ghi tên bên ngoài. Cây vợt
giấu dưới nệm này mới chính là của Jennifer, và chắc trong nó phải được
giấu một thứ gì rất quan trọng... Thứ gì vậy? Julia rất tò mò nóng lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.