CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 132

phần chính của bức thư. Tôi đọc đi đọc lại tới bốn lần cho tới khi quả quyết
lời thư không giống Monique. Những mẫu tự đầu mỗi chữ hoa viết bằng
kiểu chữ in, đúng là lối viết của nàng không sao lầm được. Nhưng chữ đầu
tiên, đứng riêng ra, thì lại hoàn toàn không giống của nàng. Tất cả chỉ là
những câu ghi chú lộn xộn của một nữ sinh. Lời thư rời rạc và vụng về,
không sao giống câu văn tiếng Anh của Monique thường không bao giờ
vụng về.
Tôi tạm gác lại. Cất phong thư vào trong đáy giả của hộp đựng máy đánh
chữ xong, tôi gọi Err mang thức điểm tâm vào phòng. Tôi không thể
chường mặt ngòai bàn ăn. Vả lại tôi không dám bỏ liều để Err vào lau chùi
trong lúc tôi đi vắng.
Anh ta nói khi đem thức ăn vào:
- Ông sắp về tới nhà rồi.
Tôi bảo:
- Phải.
Nhưng tiếng đó làm tôi giật nảy mình. Tôi không thể về nhà được nữa. Tôi
sẽ bị truy nã khi người ta tìm thấy tử thi của Allen trong bồn tắm của tôi.
Trong giây lát tôi chợt có ý định sẽ ở lại để cho nhà chức trách thẩm vấn.
Nhưng tôi hiểu như thế sẽ làm hư hỏng cuộc tìm kiếm mà tôi cương quyết
thực hiện, và tôi không thể kéo dài thời gian.
Tôi liền hỏi Err:
- Bao giờ thì anh lau dọn căn phòng này?
- Thưa ông, chắc cũng phải sáng mai.
- Tốt. Tôi có việc phải làm. Anh chỉ cần trải giường xong đặt cho tôi tấm
bảng "Miễn quấy rầy" ở ngòai cửa.
Tôi ngốn ngấu cho xong bữa điểm tâm và đi lên phòng vô tuyến để cố
gượng tạo ra một dấu vết giả mạo. Tôi đưa cho cô gái trong phòng này số
điện thọai của Khách sạn Savoy ở Luân-đôn. Cô ta bắt liên lạc với Khách
sạn sau mấy giây. Tôi liền hỏi thăm George Renata. Tôi quen biết nhiều
anh ta nhưng tôi không muốn anh ta nhận ra tôi lần này. Tôi cố giả giọng
miền đông tiểu bang Virginia trong lúc nói:
- Ông Renata, tôi là Angus Mackenzie ở Virginia, đang đi trên tàu Queen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.