CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 139

khách sạn Lovelace theo đường Piccadilly. Tôi đứng chờ hai phút sau mới
đi theo y.
Tôi không thể trông thấy y trong đám đông về phía trước mặt tôi, nhưng tôi
đoán rằng, nếu y là kẻ biết việc, y sẽ dừng lại ở một chỗ nào đó và chờ cho
tôi bước qua. Y đã làm đúng như thế thật. Tôi trông thấy y ở ghi sê của
tiệm bán đồ da B. Lewis, đang liếc nhìn tôi đi qua. Y quay mặt lại và lần
này lại còn mỉm cười với tôi trong lúc tôi bước qua trước tiệm.
Mãi tới lúc bấy giờ tôi mới chợt có ý nghĩ rằng, sự vụng về của kẻ đang
theo dỏi tôi chắc không phải vô tình. Nếu y là người của Aneon, người của
Oui- Dire, có lẽ y muốn tôi hiểu rằng tôi luôn luôn ở trong vòng giám thị
của Aneon.
Một điểm khiến tôi đặc biệt lưu ý : nếu Oui- Dire biết tôi hiện ở đâu và tôi
chưa bị cảnh sát chộp, thì rõ ràng Oui- Dire không muốn cảnh sát biết tôi ở
đâu, hoặc không có ích lợi đích dáng nào trong việc giúp họ tìm bắt tôi.
Buổi tối hôm ấy, chuông điện thoại trong phòng tôi tại Lovelace đã reo
vang một lần. Tôi hơi do dự trước khi trả lời. Khi tôi dở máy lên, trong
đường dây không có một tiếng nói nào, ngoại trừ một hơi thở mạnh và
chậm . Viên giáo sư sử học đang làm một cuộc kiểm soát thông thường để
biết chắc tôi còn ở trong phòng.
Tôi liền nói vào máy :
- Vâng, tôi hãy còn đây. Tôi sẽ không đi đâu hết, ngoại trừ xuống quán
Buttery vào khoảng mười một giờ khuya để uống một ly trước khi đi ngủ.
Y đáp :
- Ông Dunbar, ông không chơi đúng theo luật lệ.
Lần này, nhờ nghe rõ hơn một chút, tôi xác định được giọng nói của y. Đó
là giọng Tiệp Khắc. Phát giác này cũng làm tôi nhớ lại những lời cuối cùng
của Allen.
Tôi bảo :
- Matuachek, tôi có luật lệ riêng của tôi. Chào ông và chúc ông nhiều ác
mộng.
Bây giờ tôi đã biết chắc rằng kẻ giết Martin Allen đang bám sát tôi theo
lệnh của Oui- Dire.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.