CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 150

lẽ chỉ trên bốn mươi tuổi là cùng. Một bộ mặt diều hâu ngăm đen, với một
cái mũi quặm tạo cho ông ta cái dáng của một tay lãng tử giang hồ vào thời
Elizabeth Đệ Nhất. Nhưng ông ta cạo râu rất sạch. Ông ta chỉ cần thêm một
bộ rầu của Francis Drake là hoàn toàn giống vị đề đốc này.
Ông ta lên tiếng:
- Chào ông Dunbar. Tôi hy vọng ông chíng là Stuart Dunbar, người Everett
Jonas đã viết thư cho tôi hay.
- Chính tôi đây. Xin chào đại uý Andrews.
- Ông đến vừa đúng lúc để gây hào hứng cho tôi. Nấy lúc gần đấy công
việc mỗi lúc một thêm nhàm chán.
Sau khi hỏi qua về gia thế tôi, ông ta lại hỏi tiếp:
- Có phải ông cũng là người mang tên Stuart Dunbar đã gửi cho tôi một bức
thư mà tôi chưa kip mở ra xem?
- Vâng. Tôi ước mong đại uý có thể dành cho tôi ít phút.
- Bao nhiêu cũng được. Tôi đã cho dời tất cả các cuộc hẹn sáng nay khi tôi
nghe tin ông đến đây. Ông ngồi xuống chứ. Ông muốn dùng cà phê hay trà?
- Xin cho trà.
Ông ta chắc lưỡi và mỉm cười.
- À, ông dùng trà. Cô Delight, cô thấy chứ? Còn tôi thì cà phê. Cô Delight
đã học pha ở bên Mỹ, ngon tuyệt.
Cô ta liền bỏ đi lấy khay.
Tôi hỏi:
- Tên cô ấy là Delight thật, hay đó chỉ là một biệt danh gọi đùa trong sở?
Ông ta đáp:
- Đúng Delight. Chắc ông tưởng tên cô ấy có chữ “De” ở trước như một số
người Pháp. Ở London có một tiệm bán thịt mang bản hiệu J.W. Death. Tôi
đoán có lẽ khởi thuỷ là De Ath.
Cô Delight trở vào với chiếc khay. Cà phê bốc hơi thơm ngát.
Andrews bảo:
- Cô Delight, nhờ cô mời Sir George vào.
Khi người nữ thư ký đã đi ra, ông ta quay sang tôi:
- Tôi mong ông không phiền lòng. Sau khi tôi nghe tin ông sẽ đến đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.