CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 186

đều mặc đồng phục xám. Mỗi người đều mang một dấu hiệu nhỏ có hình
chữ <O> trên túi ở ngực bên trái để phân biệt.
Thỉnh thoảng tôi mới trông thấy một người đàn bà, nhưng không phải là
hạng đàn bà nội trợ. Họ chỉ giống như những người phụ việc, đầu tóc rối
bù, ăn mặc lòe loẹt. Phần đông có bộ mặt của dân du mục. Tôi liên tưởng
đến một thành phố khai thác mỏ hoặc gỗ xẻ. Đây không phải là một làng có
nhựa sống. Trên những con đường chúng tôi chạy qua, không hề thấy bóng
dáng một đám trẻ con nào nô đùa.
Chúng tôi ra khỏi Bragawick và vẫn tiếp tục lên dốc. Độ dốc lớn đến nỗi
chúng tôi vừa đi lên chưa được một cây số tôi đã trông thấy những mái nhà
xa tít về phía dưới.
Cảnh tượng chợt trông thấy ở về phía nam của thành phố làm tôi giật mình.
Nằm dài trên vùng bình nguyên dưới dó là cả một phi trường, với hai phi
đạo dài và một tòa nhà lớn. Ngoài ra, hai bên phi đạo có nhiều trại chứa phi
cơ. Tôi nói với Anson trong lúc ông ta vẫn giữ im lặng suốt từ khi chúng
tôi rời khỏi bến tàu.
- Thì ra ở đây có cả một phi trường.
- Vâng.
- Có phải chiếc đang ở trên cầu kiểm soát đó là một chiếc DeHaviiland
Bốn-B?
- Vâng. Ông có cặp mắt tốt thật.
- Còn một chiếc Caravelle?
- Đó là phi cơ riêng của tôi. Chiếc Bốn-B thuộc tổ chức.
- Oui-Die?
Ông ta nhìn tôi một cách lạ lùng, không nói gì, mắt quay trở lại con đường
quanh co. Nó không đến nỗ quá ngoằn ngoèo như tôi đã tưởng và chiếc
Land Rover giữ nguyên một tốc độ khá đều. Chúng tôi hướng về phía bắc
đông bắc. Trong lúc chúng tôi lên cao dần, tôi có thể trông thấy mặt biển ở
phía nam và đông nam. Tôi còn thoáng thấy được chiếc Ailsa, lúc náy đã
biến thành một chấm trắng nhỏ xíu bên kia đảo Nossie, đang trực chỉ theo
phía đông để trở về Murra.
Tôi nói với Anson :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.