CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 233

tiếng rè rè từ từ biến mất trong lúc Masterson vặn nút tắt máy. Anson, vẫn
ngồi ở bàn nước, quay mặt về phía chúng tôi và nói với tôi:
- Cám ơn ông. Công việc tốt đẹp lắm. Không khác gì chính tôi đã viết sẵn
cho ông xem trước.
- Không phải vậy hay sao?
Ông ta hiểu lầm tôi, và bảo:
- Không. Thật tình tôi không có dự tính nào sau khi ông từ chối đề nghị của
tôi trên tàu Victoria. Nhưng phải nói rằng tôi đã nghĩ ra một ý tuyệt diệu
khi ông tìm đến đây. Ông có mặc cảm phạm tội hay không?
- Không. Tội của ông, chứ đâu phải của tôi. Tôi chỉ cố tìm cách giảm thiểu
tổn thất.
- Sẽ không có tổn thất. Đây chính là cái hay đặc biệt của sự thực hiện kế
hoạch. Hoàn toàn không đổ một giọt máu.
Ông ta kết thúc lời nói bằng một nụ cười nửa miệng với vẻ châm biếm.
Tôi nói:
- Đó chỉ là một vấn đề quan điểm. Sự đổ máu sẽ đến sau, nếu ông không
muốn kể tới Martin Allen và phi hành đoàn của hai chiếc phi cơ ấy. Nhưng
bây giờ ông phải thi hành một lời hứa. Khi nào ông đưa chúng tôi tới
Murra?
Ông ta nhìn tôi dường như tôi vừa hỏi xin ông ta một dàn hỏa tiễn.
- Dunbar, chắc ông thừa biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
- Tôi làm sao mà biết được?
- Thế thì câu trả lời là… khôngbao giờ.
- Rất có thể tôi quá ngây thơ, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở ông về lời hứa
của ông.
Ông ta mỉm cười. Thật ra, đó không hẳn là một nụ cười, mà chỉ là một cái
nhếch mép.
- Dunbar, những lời hứa chỉ để cho kẻ ngu dại. Và nếu ông sử dụng trí nhớ
phi thường của ông – trí nhớ đã giúp ông tường thuật mọi cuộc đối thoại
một cách chính xác không cần phải ghi chép – ông sẽ nhớ lại tôi không hề
hứa hẹn gì cả.
- Ông…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.