CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 239

y. Tôi thì dùng báng súng đập lên đầu y. Chúng tôi kéo lê y trở về phòng
của Anson và trói chặt y bằng sợi dây lưng của Anson, bật ngửa người y
gần gãy đôi về phía sau để có thể cột cườm tay của y vào cườm chân. Lúc
này không thể êm dịu được nữa.
Ted đi ra ngoài và đóng cửa lại. Tôi nhìn Monique. Nàng có vẻ trầm tĩnh,
cầm trong tay một khẩu súng lục 38 cụt ngủn, xấu xí.
Nàng bảo:
- Em tìm thấy trong hộc bàn. Nhưng không có đèn bấm.
- Em biết cách sử dụng chứ?
Nàng mỉm cười với tôi:
- Biết. Ở nhà Jacques vẫn thường dẫn em ra sân tập bắn. Em bắn súng lục
không đến nỗi tệ lắm. Nhưng này Stuart, mình không thể bỏ mấy tên này ở
đây được. Bọn chúng sẽ phát giác trước khi mình chạy thoát.
Tôi nói:
- Chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là tới giờ hẹn trên bãi biển Lunna. Có lẽ lâu
hơn một chút. Và anh không thể giết thêm một tên nào trong bọn chúng
được nữa.
- Bọn chúng có thể đã giết anh. Cả Ted. Và em nữa.
Tôi tiếp:
- Và Edenburg.
Màng tai của tôi bỗng chấn động vì một tiếng nói lớn vang lên từ phía sau
lưng tôi. Tôi nhảy nhổm người lên. Monique kinh hoàng nắm lấy cánh tay
tôi. Tôi xoay người và nhìn vào mặt Anson. Đôi mắt ông ta vẫn còn nhắm.
Rôi tôi hiểu tiếng nói đã vang lên từ máy nội đàm đặt trên bàn viết. Tôi liên
bước quanh bàn và bật nút xuống, hỏi vào máy:
- Cái gì đó?
Tôi nói bằng một giọng cao hơn bình thường, hy vọng chuyển qua máy sẽ
không khác Anson bao nhiêu. Quả nhiên, tôi thành công.
Gã trong máy trình:
- Thưa ông, có một người hiện ở trên tháp và bảo rằng ông muốn nhờ ông
ta xem lại máy vô hiệu hóa. Tên ông ấy là…
Tiếng nói chợt ngừng lại nửa chừng. Tôi nghe một tiếng thịch. Giọng Ted

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.