CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 240

vang lên ngay trong máy phóng thanh:
- Cảm ơn Stuart. Em sẽ xuống ngay.
Tôi quay trở về với Monique.
- Cứ để cho bọn chúng sống. Mình sẽ khóa cửa phòng lại lúc đi. Chắc mấy
giờ sau mới có người dám quấy rầy Anson. Không chừng sáng mai, nếu
mình may mắn.
Ted lao vào phòng như một luồng gió.
- Xong rồi. Em đã liệng tất cả bộ máy xuống biển bên hông lâu đài.
- Chú đã làm gì tên gác?
- Anh khỏi lo. Y sẽ không thể gây rắc rối cho mình. Em cũng đã liệng khẩu
tiểu liên của y xuống biển. Đó là một khẩu súng hạng trung bình của Hoa
Kỳ cỡ năm mươi 1 (1: .50 = 0.50 inch= 12.7 ly).
Tôi nghĩ tới chiều cao gần hai trăm thước từ đỉnh lâu đài xuống tới biển.
Rồi tôi cố không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Tôi bảo:
- Thôi, mình hãy đi.
Ted nói:
- Em đã ghé vào tầng cư xá và lấy hai sợi dây nịt cho mình. Tiếc rằng em
không thể lấy hết hành lý.
Tôi lo ngại cho Ted hay:
- Mình sẽ cần một ngọn đèn bấm. Trong văn phòng của Anson, không có
một cây nào.
Ted đáp:
- Chiếc Land Rover đang đậu ở trước cửa. Em đã trông thấy từ trên đỉnh
tháp. Có lẽ trong xe có đèn bấm. Mình nên đi ngay.
Tôi giựt đứt dây điện thoại trên nền dưới chân Anson. Ted cũng giựt đứt
dây máy vi âm. Tôi đưa mắt nhìn qua một lần cuối xác của Matuschek cùng
Anson và tên gác đang mê man bất tỉnh. Cả hai vẫn còn im lìm. Tên gác
không chết vì Ted đã không đánh y mạnh như tôi đã đánh Matuschek.
Lúc đi ra, tôi bật chốt tự động của khóa cửa, thầm cám ơn loại ổ khóa tối
tân, không giống loại cổ điển phải dùng chìa khóa như ở tầng cư xá. Rồi tôi
tắt tất cả đèn và kéo cánh cửa đóng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.