CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 244

Ted đặt bàn tay lên vai tôi và nói:
- Anh Stuart. Chắc anh hiểu em phải làm một cái gì chứ? Gần như tất cả
thảm họa này là lỗi lầm của em. Em sẽ ra bãi biển đúng giờ hẹn. Trong căn
cứ có một chiếc xe jeep. Và em vẫn còn chưa quên những phương pháp
quân đội đã dạy em để tránh bọn lính tuần.
- Đó là trong bóng tối. Còn nơi này thì sáng rực ánh đèn.
- Anh đừng lo ngại, em sẽ thành công mà. Em sẽ tìm cách làm chuyển
hướng bọn lính gác.
- Chúc chú may mắn. Và làm cho thật nhanh.
Monique quay đầu lại và hôn lên má Ted. Ted mỉm cười với nàng.
- Monique, hãy thận trọng.
Tôi hỏi:
- Chú còn nhớ dấu hiệu chứ? Phòng lúc chú đến trễ.
- OUI. O, U và I. Tè tè tè – tích tích tè – tích tích.
Ted siết vai tôi và vai Monique rồi biến vào đêm tối, sau khi đóng mạnh
cửa xe lại. Tôi ngồi nhìn theo Ted một hồi lâu, cố nghĩ xem có điều gì
không được ổn, như một viên đại úy không thể tổng hợp các lý do chứng tỏ
rằng hay nhất là đừng đi hành quân. Đa số vì sợ bị nghĩ là hoảng sợ.
Monique chợt đặt bàn tay của nàng lên cánh tay của tôi. Nàng vừa nhìn trở
lại con đường phía sau vừa nói:
- Stuart, có ánh đèn pha từ lâu đài chạy xuống về ngả này.
Tôi liền nhìn lui và trông thấy ánh đèn đang đảo qua đảo lại phía trên cao.
Hai ánh đèn sát nhau, như hai ngọn đèn pha của một chiếc xe Jeep. Tôi gài
số chiếc Land Rover và tiếp tục chạy, hy vọng ánh đèn kia không có nghĩa
là Anson đã được phát giác. Nhưng điều đó cũng có thể lắm. Trước mặt lâu
đài chắc phải có người canh gác. Đáng lẽ chúng tôi phải xô Anson xuống
biển. Tôi phóng hết tốc lực về phía Bragawick.
Trong lúc chúng tôi chạy xe vào khu vực phía trên của làng Bragawick, ánh
đèn pha đã di động qua khỏi con đường dẫn vào căn cứ hỏa tiễn và bắt đầu
rọi vào ngay sau lưng chúng tôi.
Monique hỏi bằng một giọng đầy lo lắng:
- Chắc bọn chúng đã phát giác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.