chói lòa xuyên qua kẽ mắt trong vụ nổ bom ở Bikini. Hội Đồng Nội Các
quyết định sai lầm, muốn tỏ ra kiêu hùng theo gương của Churchill và chui
đầu vào dưới một nắm tay phá hoại mà Không Lực Hoàng Gia lần này vô
phương cứu vãn. Ted trong ngôi nhà gỗ dùng làm đài kiểm soát hỏa tiễn cố
tìm cách ngăn cản thảm họa và bị bắt ngay tại đây bởi bọn lính gác đồng
phục xám rồi bị đem ra xử bắn. Ted nằm trên nền nhà bằng bê tông của đài
kiểm soát trong một vũng máu lầy nhầy. Monique úp mặt xuống bãi cát
mềm, mái tóc huyền của nàng bị cát bạc phủ lên. Tôi tắt ánh sáng bằng một
cử chỉ vặn mạnh trong trí và kêu lên:
- Chúa ơi!
Chắc hẳn tôi phải kêu to lên, khiến cho Monique phải thì thầm hỏi:
- Gì vậy, Stuart?
Tôi đáp:
- Xin lỗi. Anh nói trong cơn mơ màng.
Nàng lại nói:
- Stuart, em không thích đưa ra một mối hy vọng giả tạo, nhưng hình như
có cái gì ngoài kia.
Nàng chỉ tay về phía biển. Trái tim tôi lồng lên tựa hồ có mấy cây điện cực
thọc vào đó. Tôi cố hết sức nhìn, nhưng vẫn không thể trông thấy gì cả.
- Trông nó giống như cái gì?
Nàng có vẻ lúng túng.
- Em không chắc lắm. Trông nó… giống như một khối đen, tất cả chỉ có
thế. Đen hơn cả bóng tối. Nó hơi vuông vuông, với một mũi nhọn nhỏ trên
đỉnh.
Tôi bảo:
- Rất có thể đó là một cánh buồm. Anh vẫn không thấy gì. Mắt em tốt hơn
mắt anh.
Tôi nhìn đồng hồ tay rồi tiếp ngay:
- Đã quá mười hai giờ khuya.
- Nó vẫn còn đó thì phải? Stuart, nó hãy còn kia!
- Kể ra cũng đáng thử liều, nhưng mình bật đèn lên tức là chỉ rõ vị trí của
mình. Anh hy vọng Andrews đã đáp vào bờ, nếu em không lầm. Đây, em