CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 265

Andrews khen:
- Bắn hay lắm!
Tôi quay lại đạp mạnh cùng với những mái chèo, cảm thấy chiếc xuồng
nhỏ đang nhịp nhàng trườn tới. Tôi thầm cám ơn Monique đang nắm chặt
cổ tay tôi, vì mạn xuồng bằng cao su rất khó níu.
Nàng chợt nói:
- Mình sắp tới nơi rồi.
Tôi biết nàng cố khích lệ tôi. Nàng không thể trông thấy được chiếc tiềm
thủy đỉnh phía sau lưng nàng. Nàng buông một bàn tay ra để vuốt tóc và
nước dính trên mắt tôi. Bàn tay của nàng lạnh ngắt.
Nhưng nàng đã nói đúng. Mấy giây sau tôi cảm thấy mũi xuồng đụng phải
một vật gì vững chắc. Tôi trông thấy khối đen của chiếc tàu ngầm.
Andrews cất chèo vào khoang. Tôi gác cả hai cánh tay lên mạn xuồng và để
mặc cho thân mình nửa chìm nửa nổi trong nước biển. Monique choàng hai
cánh tay quanh cổ tôi. Tôi cảm thấy hơi ấm của mặt nàng sát vào má tôi.
Tôi bảo nàng:
- Em hãy tới phía trước đi. Họ sẽ kéo anh lên sau.
Andrews đỡ nàng đứng dậy. Tôi trông thấy hai cái vòng hạ xuống cho nàng
nắm lấy rồi kéo nàng lên khỏi hông tiềm thủy đỉnh cho tới boong tàu. Sau
đó Andrews quay sang tôi.
- Dunbar, ông hãy níu chặt. Tôi sẽ xoay tròn chiếc xuồng. Có một cái thang
ở ngay phía trên đầu ông.
Chúng tôi đã an toàn. Bây giờ tiếng súng trên bãi biển đã ngừng nổ. Nhưng
rất có thể bọn lính gác của Anson sẽ đưa một chiếc thiết giáp khác tới đây.
Nếu thế, lớp vỏ mỏng của chiếc tiềm thủy đỉnh sẽ lâm nguy một cách trầm
trọng. Tôi đã từng trông thấy hông tàu lủng chỉ vì lắc lư đụng vào bến, và
tôi không muốn chứng kiến cảnh một viên đạn tám mươi xuyên qua thành
tàu.
Thế là chúng tôi đã an toàn. Nhưng Ted vẫn còn ở trên Saint Sudra, và
trong lúc Ted còn ở đó chúng tôi chưa thật sự bình yên và hoàn toàn sung
sướng. Cả thế giới cũng thế.
Tôi cảm thấy toàn thân đau đớn lúc vừa mới bước lên ba nấc thang thấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.