_ Không khoẻ lắm. Anh ý bị đánh trên đầu, ở phía sau, hơi chếch về bên
trái. Vì thế anh ấy gần như .... mất thăng bằng. Đó là một điều hết sức xui
xẻo, nhất là vì Jacques luôn luôn say sóng mỗi khi đi tàu.
_ Vị bác sĩ điều trị trên tàu săn sóc sức khoẻ cho ông ấy?
_ Không, anh ấy không chịu. Anh ấy nhát thiết đợi gặp bác sĩ riêng của anh
ấy ở Ba-lê. Nhưng chắc chắn anh tôi sẽ qua khỏi. Anh ý đã đi tàu như thế
này nhiều lần rồi.
_ Và cô cũng vậy?
Nàng mỉm cười với tôi, không hé môi. Nàng nghiêng mình về phía trước để
dụi tắt điếu thuốc lá. Tôi không thể không để ý thấy, trong lúc nàng cử
động, chiếc áo lụa trắng của nàng lay chuyển tựa hồ hai gò ngực của nàng
đang bị giam hãm bên dưới. Cử động tuy nhẹ nhàng mà lại hàm súc biết
bao mê đắm. Nhưng nàng chưa kịp trả lời thì chuông reo báo hiệu cuộc
thực tập trên tàu sắp bắt đầu. Nàng uống cạn cốc rượu của nàng rồi đặt
xuống, và bảo tôi:
_ Chắc mình phải đi ngay bây giờ. Theo tôi biết ông và tôi sẽ ngồi chung
bàn trong phòng ăn. Tôi sẽ gặp lại ông trong bữa cơm trưa.
Tôi ngạc nhiên không hiểu sao nàng biết được. Chính tôi còn chưa ghé
trưởng ban tiếp đãi để hỏi thăm về vụ đặt bàn ăn.
Tôi hỏi nàng:
_ Cô vui lòng uống với tôi một ly trước bữa tối? Chắc trước bưa trưa không
thể nào có thì giờ được.
_ Cám ơn ông. Tôi xin nhận lời. Vào mấy giờ?
_ Sáu giờ. Tại đây.
_ Tôi sẽ lên đây.
Nói đoạn, nàng mỉm cười và bước đi, đong đưa chiếc áo cấp cứu tựa hồ đó
là một chiếc áo choàng mang theo mình cho có lệ. Tôi uống cạn ly bia và đi
cùng nàng.