CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 111

28.

Sáng hôm sau, ông chủ Tuvache không còn đủ sức để nhỏm dậy nữa. Vợ

anh trấn an:

– Anh cứ nằm lại đi. Cùng với bọn trẻ, tụi em sẽ xoay sở tốt thôi. Bác sĩ

mà em gọi đến có nói rằng anh bị trầm cảm và rằng anh cần phải nghỉ ngơi.
Em đã giàn xếp ổn thỏa với trường của Alan rồi. Nó sẽ nghỉ học vài buổi.
Chẳng sao đâu. Anh biết là nó luôn có đầy các ý tưởng, thằng nhỏ này.

– Những ý tưởng gì?

Mishima cố gắng thả một chân xuống nền nhà:

– Đúc những khối gạch nén, tết dây thòng lọng, mài dao lam…

Nhưng đầu óc anh quay cuồng, vợ anh ra lệnh:

– Anh có nằm ngay xuống được không hả! Và chớ có bận tâm đến

chuyện đó nữa. Bọn em sẽ biết cách vận hành cửa hàng mà không cần anh.

Rồi chị đi ra, để ngỏ cửa phòng, ngộ lỡ chồng chị gọi. Ông chủ Tuvache

nghe thấy bên dưới, nơi cửa hàng, hình dung một buổi chè chén xa hoa
đang được chuẩn bị dưới ánh sáng rạng rỡ của ngày mới. Lucrèce và
Mirilyn leo lên cầu thang:

– Này, chị nhớn, xách làn đi mua ba cái đùi cừu non, cam và chuối… và

cả đường nữa nhé! Mẹ sẽ chế biến chúng đúng theo cách như lần trước và
theo lời chỉ dẫn của Alan. Nếu không có đùi cừu non tự sát thì cũng không
sao. Chuyện đó không làm đổi hương vị đâu. Ernest, anh có thể giúp tôi giải
phóng cả đám này đi được không? Còn Vincent, những mẻ đầu sắp xong rồi
chứ?

Mishima ngửi thấy trong gió có một mùi là lạ:

– Các người đang làm gì thế hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.