CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 132

– Ta không muốn giết nó đâu, mà giết chính ta kìa!

Lucrèce kề môi vào miệng mình, không hề bối rối:

– Nếu anh tự sát thì em cũng sẽ tự sát luôn đấy!

– On un the…, tiếng nói tắc nghẽn của Marilyn vang lên trong mũ bảo

hiểm có lưỡi trai bằng kim loại bọc sắt. Câu này có nghĩa là: “Con cũng
thế!”

– Làm tới đi bố, thằng con điên khùng Vincent nhắc trong lúc vẫn nhồm

nhoàm một cái bánh tráng.

– Thế này thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc được cả?! chàng Ernest hiền

lành, bất ngờ như lột xác, nói xen vào. Marilyn, em yêu, em sắp làm mẹ rồi
mà! Còn bố, nhạc phụ à, nếu bố làm vậy, thì ai sẽ trông nom cửa hàng đây?

– Sẽ chẳng còn Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống nữa đâu!

Mishima tuyên bố.

Điều ấy tung ra như một gáo nước lạnh.

– Sao lại thế? Lucrèce hỏi, bỗng dưng hạ bình cà dược xuống.

– Họ sẽ cho hủy cửa hàng! Hơn thế nữa, sáng mai họ sẽ bắt đóng cửa

đấy.

– Nhu mì lò i? (Nhưng mà là ai), Marilyn muốn biết tường tận.

– Những người đã bị chúng ta làm cho trở nên lố bịch tối nay…

Gió thổi giật từng cơn trên đỉnh tháp chuông, rít lên ở các bờ tường,

Alan đi giật lùi trong lúc cha nó vừa tiến lên vừa kể:

– Được truyền trực tiếp trong chương trình thời sự trên Ti vi, sau khi

người đứng đầu chính phủ đọc xong bản tự kiểm điểm cá nhân của mình,
ông ta mở nút chai Hàng Cát đặt ngay trước mặt và ngửi. Tất cả các Bộ
trưởng, quyền Bộ trưởng địa phương cũng làm hệt như ông ta. Không ai
động đến ly cốc-tai, lẫn uống nó (kể cũng chạnh lòng, chẳng người nào chết
cả). Mà tất thảy bọn họ bắt đầu cười phá lên, mỗi người lần lượt gợi lại một
nỗi kinh hoàng thời thơ trẻ, họ vừa kể vừa phì cười. “Tớ ấy à, Bộ trưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.