CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 70

Không khí bàn ăn thật đáng ghét. Marilyn sụt sịt khóc, mọi người ai nấy

đều càu nhàu, trừ Alan cứ mê ly đi:

– Ô thử đi mà xem này, ngon tuyệt mẹ ạ!

Lucrèce ngước mắt ngó trời và nổi cáu:

– Làm sao mà con lại cho rằng nó ngon tuyệt mới được chứ, hả cậu đần?

Mẹ đã làm một cách vô lối! Mẹ đã bắt đầu bằng quay nó lên, sau đó trùm
một tờ giấy bạc lên trên như thể đó là món cá quấn giấy bỏ lò vậy, thế mà
con lại nói thế, khó tin lắm! Mẹ thậm chí lúc đầu đã rắc đường trước khi
hiểu lẽ ra phải nêm muối và tiêu.

– À, ra vậy… dung mạo Alan tươi tỉnh, háo hức ăn. Vị kẹo đắng thoang

thoảng thì ra đến từ đó đấy. Sau đó mẹ đã trùm lại bằng giấy bạc, ý tưởng
hay quá! Như thế, nó giòn tan ở phần ngoài và ngọt mềm ở phần trong.

Vincent, với bộ dạng của Van Gogh trong cơn khủng hoảng, đẩy đĩa của

mình về phía khay thức ăn. Cặp cha mẹ đưa mắt nhìn nhau. Lucrèce gắp
cho con trai lớn trong lúc cậu út khen mẹ:

– Mẹ nên mở một tiệm ăn. Chắc chắn sẽ ngon hơn tiệm đối diện nhà ta

kia, nhà hàng François Vatel ấy, khi khách hàng hoan hỉ, họ sẽ thường
xuyên quay lại.

– Con người ư, mẹ không có thiên hướng nuôi họ, mẹ ấy mà, được

truyền cho sứ mệnh bọt bèo. Mẹ bỏ độc cho họ và chẳng bao giờ quay lại
nữa! Liệu có một ngày nào con sẽ chấp nhận điều ấy không hả?

– Thì cũng gần giống như những gì người ta làm ở tiệm Vatel thôi…

Chính vì thế mà họ sắp phải đóng cửa đấy. Mẹ chơi trò nổi cáu nhưng con
biết, sâu trong tâm tư mẹ, mẹ hài lòng khi con thấy món đùi cừu non của
mẹ rất ngon…

– Đúng là nó cực ngon thật, người cha phải công nhận.

Vợ anh lia ánh mắt thẳng vào chồng:

– Cả anh nữa, anh bị lôi vào cuộc ư, Mishima?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.