CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 72

Vincent Tuvache dồn hết cả tâm tưởng vào nhai hệt như một loài thú

nhai lại. Trước đây, cậu vốn chỉ nghĩ đến phải nuốt thức ăn thì đã dám nôn
ra cả mật xanh mật vàng từ đáy dạ dày lên, nhưng lúc này, cậu hoan hỉ,
nghiền kỹ thật lâu thức ăn trong miệng và thưởng thức thứ nước tinh rịn ra
của miếng thịt cừu non tự sát đang trôi dần xuống cuống họng. Ngồi bên
trái Alan, miệng nhồm nhoàm, cậu hỏi nó:

– Phải hát ba lần Plum trước câu tra la la à?

– Không, hai lần thôi, thằng em trả lời: Plum Plum tra la la.

Người mẹ, ngồi đối diện với Vincent, sững sờ khi thấy lũ con trai thờ ơ

với nỗi tuyệt vọng của chị và em gái chúng. Chị nghe chúng nói mà suy sụp
hẳn, cậu con út cố vấn cho chị trong lúc lau sạch bong đĩa của nó bằng một
mẩu bánh mỳ:

– Con nghĩ nếu có thể… mẹ cho thêm cả chuối cắt lát mỏng vào zán với

nước thịt đùi cừu non, rồi sau đó mẹ zưới lên những múi cam…

Lucrèce lặng ngắm đứa con út và trong chị chỉ còn bốc lên niềm hối tiếc.

– Nhưng tại sao mình lại đi thử chiếc bao cao su thông hơi đó chứ?!

Ngồi bên trái mẹ, đối diện với Alan, Marilyn lại tiếp tục sụt sịt và bắn tia

mắt vào người đã sinh ra cô:

– Còn con, mẹ ơi, tại sao mẹ lại muốn con mang tử thần trong miệng hệt

như một con crotal

11

chứ, thế bố mẹ không dự báo gì trước à?

– Có thể nói… việc dự báo tương lai, chúng ta… chiều theo nghề nghiệp

của mình thì…, người cha ngồi đầu bàn ăn, ấp úng hối lỗi. Nói để con biết,
chúng ta quen với thời biểu ngắn hạn hơn.

Lucrèce, không thể chịu nổi nữa, thốt ra một câu chưa từng có nơi chị.

– Vincent, có thôi nhồi tọng nữa không hả? Thật bất lịch sự. Em gái con

đang buồn kìa!

– À, thế ạ, vì sao? Alan hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.