CỬA SÔNG - Trang 100

Bây giờ tất cả sự chú ý của hàng ngàn con người trên công trường đều

tập trung vào khúc sông ngoài cùng và câu hỏi: Bao giờ thì xong? Bao giờ
thì mở cửa sông Đào? Bao giờ sẽ được chứng kiến cái kết quả công việc
làm của mình?

Nghĩ đến cái ngày ấy, ai cũng phấn khởi và càng làm khỏe hơn.

Từ khi việc gặt hái bên đồng đã hơi vãn, ông Vàng chỉ để lại cho mỗi

đội sản xuất một số người ở nhà đập lúa và phơi phóng, các xã viên đều tập
trung sang công trường làm đợt nước rút. Chị Quý ở trong số người mới
sang. Trông chị hồi này hơi già đi, hai gò má sạm vì cháy nắng, đôi mắt
một mí không còn cái nhìn sắc sảo như trước, nhưng đầm ấm hơn và hay
dừng lại ở một chỗ trong khoảng không. Lâu nay, chị Quý chẳng khác gì
một đứa trẻ, đôi mắt bắt đầu biết phân biệt màu sắc, ánh sáng...

Buổi sáng, bến đò trước cửa trường học chật những người. Mất trật tự

và bạo miệng nhất vẫn là các bà nạ dòng. Người ta nói chuyện gặt hái, nhắc
đến con cái rồi ùa xuống bến tranh nhau sang đò. Chị Quý xuống bến, đứng
đợi một lát rồi đò mới sang. Một bà leo lên đò sau cùng, hai chân buông
thõng ra ngoài, cười ngặt nghẽo và nói vọng về phía mũi:

- Thím Quý ạ, thím phải cám ơn anh em bộ đội mới phải!

Chị Quý đang mải nói chuyện với một chị đứng bên cạnh, bỗng quay

lại hỏi:

- Cám ơn thế nào ạ?

- Nhờ có các anh ấy mở cái công trường cho nên ông Lâm mới về

luôn. Chẳng là tuần nào tôi cũng thấy ông ấy về đấy ư?

Chị Quý cười ngượng nghịu định nói gì lại thôi.

Một bà khác chêm vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.