CỬA SÔNG - Trang 101

- Tôi trông nước da thím hồi này hơi xanh, khéo lại có nghén?

Chị Quý mạnh bạo đáp:

- Ông Lâm về làm việc bên công trường chứ có về nhà đâu ạ. Cháu đẻ

nữa thì nuôi làm sao cho xuể, phải không bà?

Cái bà ngồi thõng chân ở đằng lái liền tuyên bố phản đối:

- Đã làm đàn bà sao lại sợ không nuôi con xuể? Cánh đàn bà chúng

mình phải đẻ thật nhiều nữa để lấy người mà đánh giặc chứ!

Cả thuyền đò ầm ĩ tiếng cười.

Chị Quý cũng vui lây, cũng cười thật giòn giã. Chị nhìn khắp lượt,

bỗng nhận thấy một điều: phần lớn các bà cùng sang một chuyến đò, cả
người đàn bà vui tính, đều có con ra bộ đội cùng một lớp với con mình. Có
mấy người, con lớn con bé đều ở bộ đội tất cả. Chị thấy mến họ, mến cái
không khí vui vẻ, ấm áp giữa những người mẹ chiến sĩ trong đó có phần
chị. Chị nhìn những người đàn bà trong làng bằng con mắt gần gũi và thân
thiết hơn.

Chị chợt nhớ hồi Lân mới ra đi được vài hôm, chị ở nhà và lúc ấy mới

biết mình yếu đuối hơn những bà mẹ trong làng rất nhiều. Hình như các bà,
các chị khác, người ta không biết buồn biết nhớ là gì cả. Chồng hoặc con
xách khăn gói ra khỏi nhà thì họ cũng xách hái ra đồng. Họ biết giấu tình
cảm riêng vào trong lòng. Họ vẫn chòng ghẹo nhau, vẫn nô đùa và làm
không bao giờ để bàn tay rỗi. Hình như họ đã quên những người thân yêu
nhất vừa ra đi. Riêng có chị, chị nhớ con không đứng đâu cho yên, không
ngồi đâu cho yên, như thể có vật gì bỗng chốc rơi tuột khỏi bàn tay. Hồi ấy
chị sang bên Hạc, tìm không thấy Lân, chị ở lại bên nhà bố mẹ vài hôm rồi
bồng bế con về làng Kiều. Ở làng đã khởi công làm công trường, ngoài
đồng đang gặt và tranh thủ cày vỡ, công việc thật là nhiều. Đủ các thứ công
việc chồng chất chẳng khác nào những cánh tay chìa ra, kéo tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.