CỬA SÔNG - Trang 57

cả đều không đeo quân hàm. Quân phục cũng giống nhau: Quần tím, áo sơ
mi trắng mới nhuộm xanh chỗ đậm chỗ nhạt. Người nào cũng có những nét
thần sắc hao hao giống nhau: Đôi tròng mắt bàng bạc vì đói ngủ, tiếng cười
to và rất phóng khoáng, những lo toan và suy nghĩ hình như lúc nào cũng
phảng phất trên vừng trán, cả trong tiếng cười sang sảng. Họ bước vào, lần
lượt từng người tới chào và bắt tay Thùy một cách thân mật. Thùy vô cùng
lúng túng, cô kéo ghế, nói líu tíu:

- Các anh chịu khó ngồi nghỉ một lát, em đi bắc...

Rồi cô chạy đi tìm chiếc ấm siêu bắc lên bếp.

Từ lúc vừa ngồi xuống, cho đến khi Thùy đun nước xong, cô rót nước

ra một hàng chén bày trên bàn, ông Lâm không ngớt lời khoe khoang, cô
giáo trường làng mình với mấy người bộ đội đi theo:

- Cô Thùy trước đây trọ trong nhà tôi. Bà con trong xóm tôi ai cũng

khen cô ấy rất chịu khó, kiên nhẫn dạy bảo các em. Năm ngoái cô ấy là
giáo viên tiền tiến trong huyện đấy!

Đồng chí bộ đội ngồi bên ông Lâm là một người trạc gần bốn mươi,

đầu húi trọc, nước da tái, đôi tròng mắt xám nhưng đưa đẩy hết sức linh lợi.
Đấy là trung tá Quang, khu trưởng khu tuần phòng hải quân. Quang lắng
nghe ông Lâm nói, cười hưởng ứng rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lại cúi
xuống chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ "một phần hai mươi lăm nghìn"
mà một cán bộ khác, trẻ hơn, vừa giở ra trên bàn.

Gian phòng của Thùy chẳng mấy chốc đã nghi ngút khói thuốc lá.

Súng lục, bi đông sắt, áo dù ngụy trang, những đôi giày da nện lộp cộp trên
nền đất, tất cả tạo nên một bầu không khí mới lạ giữa căn phòng vốn xưa
hay tĩnh mịch và ngăn nắp.

Mọi người uống xong một tuần nước. Họ đã quên đây là nhà riêng một

cô giáo, họ nói chuyện vui vẻ không hề giữ ý tứ, báo cho nhau biết trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.