CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 115

“Tất Phương, tôi bị rơi mất mắt kính rồi.” Giọng nói chẳng khác gì

đứa bé chịu ấm ức.

“Muốn trở lại đó tìm không?” Tất Phương hỏi cô, “Có lẽ còn nằm ở

gác lửng trong nhà ấy.”

Hứa Tâm An lắc đầu lia lịa, không muốn trở vào nơi quỷ quái đó chút

nào.

“Tôi muốn về nhà.”

“Được, tôi đưa cô về nhà.”

Tất Phương tiếp tục bay, Hứa Tâm An nghe tiếng gió vi vu bên tai, ôm

chặt cổ Tất Phương, vừa thả lỏng tinh thần cô liền thấy mỏi mệt hơn lúc
nào hết, cũng chả biết mình thiếp đi từ lúc nào. Lúc mở mắt cô đã thấy
mình đã ở trong nhà rồi, Tất Phương đang chuẩn bị bế cô đặt trên sô-pha.
Thấy cô mở mắt, anh ta liền hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Cô vẫn còn hơi mơ màng.

“Tỉnh rồi thì tốt, không cần bế nữa.” Tất Phương không hề do dự vứt

cô xuống, anh ta còn dang cánh tay thả lỏng: “Cô cũng không nhẹ nhỉ?”

Hứa Tâm An tỉnh táo hẳn, đúng là cô đang ở nhà mình, người kia

đúng là Tất Phương. Cái cảm giác muốn đấm ai đó thật quá đỗi quen thuộc.

Thoát chết trong gang tấc. Cô về nhà rồi!

Hứa Tâm An lao đến ôm chặt lấy Tất Phương.

Tất Phương cũng dịu dàng vòng tay ôm cô, khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô an

ủi, nhưng miệng lại nói: “Tôi nói cô nghe này, đừng thừa dịp sờ mó thân
thể tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.