CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 122

Tất Phương phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô, hỏi: “Đừng nói là

cô yêu tôi rồi đấy nhé?”

Hứa Tâm An vừa đờ mặt ra vừa giơ tay chỉ, rất có khí thế: “Câu này

buồn cười ghê.” Cô nhảy lên, đúng là không thể tiếp tục nói chuyện được
nữa, nên đi ra ngoài thì hơn.

“Chẳng lẽ do tôi yêu cô?” Tất Phương nghi ngờ hỏi tiếp.

“Ầm” một tiếng, Hứa Tâm An Văn Âm phải cánh cửa.

Hôm nay nghe nhiều tin sốc quá!!!

“Phản ứng này của cô là kích động khi nhận ra rằng cô yêu tôi, hay là

kích động khi không ngờ tôi lại phát hiện ra tâm ý của cô?”

Cô có tâm ý gì chứ? Hứa Tâm An thật sự rất muốn than một bài, thần

linh ơi, mau thu phục tên yêu quái này đi, anh ta lại mặt dày tự luyến kìa
thần linh ơi.

Tất Phương – người gánh trên vai hai thân phận: Thần và Yêu không

hề phát hiện ra tâm tư của cô gái phía trước, anh ta theo phía sau, đeo bám
dai dẳng truy hỏi: “Vậy thật sự là sao?”

“Vị thần này.” Hứa Tâm An quay phắt người, nắm chặt đôi tay của Tất

Phương, thành khẩn nói: “Đánh anh không chết là lỗi của tôi, anh đại nhân
đại lượng, tha lỗi cho tôi.”

Tất Phương vừa chau mày vừa dè bỉu cô: “Cô đánh trống lảng gượng

gạo quá đó.”

“Không không, vị thần này, anh hiểu lầm rồi. Tôi không hề đánh trống

lảng, lúc nãy tôi chỉ tự chế nhạo bản thân và phản bác thôi. Tinh túy trong
văn hóa ngôn ngữ của loài người anh vẫn chưa thể lĩnh hội hết được đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.