CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 123

Hứa Tâm An cười rất giả tạo: “Nói gì thì nói, vị thần này, anh có từng suy
nghĩ rằng việc đi tìm cái chết của anh vừa tiêu cực lại thiếu lành mạnh
không, đó là biểu hiện của người có tâm lý bệnh hoạn.” Đây mới là đánh
trống lảng đó, thần à.

Vị thần nào đó vẫn chưa lĩnh hội được, trả lời vấn đề của cô bằng một

lý luận phiến diện.

“Con người các cô tìm đến cái chết mới là tiêu cực và thiếu lành

mạnh, cuộc sống ngắn ngủi mà không biết trân trọng. Còn tôi thì không
như thế, tôi đã trải qua ngàn năm, nhìn thấu hết sự biến đổi trên thế gian, sự
vĩnh hằng chẳng hề có ý nghĩa gì với cuộc sống. Chuyện đó cô hiểu
không?”

Hứa Tâm An đang định phản bác, không ngờ Tất Phương lại cướp lời:

“Cô không hiểu. Cũng không thể trách cô được, nỗi lòng và suy nghĩ đó
của kẻ trường sinh bất lão, loài người các cô không thể thấu hiểu được đâu.
Cô nói xem cái chết có còn là tiêu cực nữa không?”

Hứa Tâm An nghẹn lời, nhất thời không nghĩ ra được câu nào đáp trả

lại. Vị thần này đã sống không hề uổng phí những năm tháng qua, rất biết
nói chuyện đấy. Cô vẫn thấy lời anh ta nói không đúng, tuy nhiên không
biết chỗ nào không phải, đáp lại thế nào thì tạm thời cô chưa nghĩ ra,

Hứa Tâm An không phục.

Tối đó cô nằm trên giường cố gắng suy nghĩ không thôi, đột nhiên

trong đầu lóe sáng, cô nghĩ ra rồi. Hứa Tâm An nhảy cẫng lên lao về phía
phòng ngủ của Tất Phương, cô gõ cửa rồi mới mở cửa bước vào, vừa thấy
Tất Phương vẫn ngồi trên gường chưa đi ngủ thì nhanh miệng nói: “Tất
Phương, tôi nghĩ ra rồi. Cái tính xấu tham luyến vẫn còn phát triển trên
người anh đấy, anh chết như thế thì vô trách nhiệm quá đi thôi.”

Tất Phương ngơ ngác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.