CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 133

“Nam nhân viên không thích độc thân.” Tất Phương trả lời.

“Chẳng phải anh ta vẫn luôn độc thân đó sao?”

“Điều đó chứng tỏ anh ta thích độc thân. Quan trọng là không thích

độc thân bán hàng. Không đúng, không độc thân, cũng không thích bán
hàng, không có hứng thú với công việc.”

Hứa Tâm An liếc xéo anh ta, sao anh không chết vì lười cho xong luôn

đi. Nhưng nói đến “vẫn luôn độc thân”, cô liền hiếu kì: “Tất Phương, anh
từng có vợ chưa?”

Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Cô yêu tôi rồi sao?”

Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: “Ai thèm yêu tên thần kinh vừa

muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?” Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu:
“Còn lười nữa.”

Tất Phương không phản bác cũng không đáp lại. Hứa Tâm An hơi

chột dạ, ái ngại không dám nhìn anh ta mà ngó chăm chăm vào màn hình,
vờ như đang bận. Trong lòng thầm kiểm điểm bản thân là mình nói hơi quá
đáng. Thật ra Tất Phương cũng không tệ, ví như… ừm, nhất thời cô không
nghĩ ra ưu điểm gì cả.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên cô cảm giác có vật gì đó quàng lên cổ

mình.

Hứa Tâm An giật bắn người, cúi đầu nhìn, thì ra là sợi dây chuyền.

Mặt sợi dây chuyền là một phiến lông màu nâu đỏ rất đẹp, Tất Phương
đứng sát vào, giúp cô cài khóa dây chuyền.

Tim Hứa Tâm An đập liên hồi, thấy mặt mình nóng ran, trong đầu đột

nhiên ong ong rối tung rối mù. Nếu bây giờ Tất Phương hỏi: “Có phải em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.