CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 347

phải thần tiên hay yêu quái gì đó, còn cho rằng không có gì nguy hiểm chưa
cần về vội, ông đúng là không có tư cách làm cha.

Cha Hứa càng nghĩ như thế thì càng muốn khóc to hơn, cất tiếng gọi

thắm thiết “Con gái ơi!”, rồi chạy đến ôm Hứa Tâm An, không ngờ chàng
trai đang ôm con gái của ông không hề có ý buông tay, khiến ông không
thực hiện được ý định của mình, trong lòng thầm nghĩ – lẽ nào muốn ôm
con mình thì phải ôm cả chàng trai này à?!

Cha Hứa dùng ánh mắt ám chỉ với cậu trai kia rằng – hãy trả con gái

lại cho ông, tuy nhiên ai đó hoàn toàn chẳng thèm để ý đến, thế là ông đứng
cứng đờ với tư thế dang tay.

“Hừm.” Cha Hứa quyết định tự giới thiệu thân phận của mình trước:

“Tôi là cha của Tâm An.” Thân phận này đủ để ông ôm con gái mình rồi
chứ.

“Tôi là thần.” Ai đó nghênh ngang trả lời.

Cha Hứa: “...” Thân phận này nghe kiểu gì cũng thấy oách cả, mà đợi

đã, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến ông đâu.

Cha Hứa dùng ánh mắt để hỏi thăm tình hình hiện tại của con gái.

Kết quả thần trả lời: “Tâm An nói, ông sẽ rất tiếc nuối nếu không được

gặp thần và yêu quái. Vậy xin chúc mừng, ông đã được gặp thần rồi. Còn
yêu quái đang ở nhà, về nhà sẽ thấy sau.”

Mọi người: “...”

Hứa Tâm An nhìn cha mình: “Con đã nói với cha là vị thần này bị

bệnh thần kinh rồi còn gì.”

“Ừm ừm.” Cha Hứa cuối cùng đã hiểu, đúng là bị bệnh thần kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.