CÚN BỤI ĐỜI - Trang 115

Cún Bụi ngây người, không biết chính mình đang cảm thấy như thế

nào. Vui mừng vô hạn? Kinh hoàng tột độ? Muốn chạy ngay đến vòng tay
của Bé Táo? Muốn bỏ chạy cành nhanh càng tốt? Nhưng nó không nhúc
nhích. Bé Táo cũng không nhúc nhích. Cô chỉ nắm hai bàn tay lại và gọi
mỗi lúc một to hơn:

-CHỊ BẢO SANG ĐÂY NGAY LẬP TỨC!

Có lẽ Trái Đất đã ngừng quay. Có cái mặt trời đỏ hung bên kia đường

đang bắt đầu giậm chân:

-HAY ĐỂ CHỊ SANG BẮT EM VỀ?

Nói xong Bé Táo bước qua đường, kéo theo cái cặp da còn to hơn

mình. Tiếng phanh rít, tiếng còi xe, tiếng còi cảnh sát, tiếng chửi nhau của
các tài xế, cả một rừng âm thanh hỗn loạn đã kéo Cún Bụi ra khỏi trạng thái
sững sờ. “Không thể để Bé Táo tóm được, mình phải chuồn ngay!” Và khi
Bé Táo sang đến bên kia đường, Cún Bụi đã chạy xa được mười mét. Nó
dừng lại để nhìn cô bé rõ hơn. Mặc dù đó vẫn là Bé Táo nhưng cô ấy đã
thay đổi. Lớn hơn một chút. Tóc không cứng như trước mà hơi cong thành
từng lọn. Nhưng giọng nói vẫn vậy:

-CÓ LẠI ĐÂY KHÔNG?

“Không!” Cún Bụi nghĩ thầm và lùi thêm mười bước khi thấy Bé Táo

tiến lên. Bị cái cặp to cản trở, Bé Táo liền vứt cặp đi. Thật lạ là điều đó
khiến Cún Bụi thích thú: cái cặp đó luôn là đối thủ số một của nó. Lúc này
Bé Táo bắt đầu chạy. Cún Bụi để cho cô bé đến gần, gần như có thể chạm
vào được nó, rồi nó nhảy phóc lên và chạy một mạch đến cuối đường. Bé
Táo đứng sững lại. Miệng há thật to, nhưng lần này không hét lên tiếng
nào. Sau đó cô ngậm miệng lại, mím môi, nắm chặt hai bàn tay, mắt nhìn
đăm đăm về phía trước và bắt đầu bước đi. Cô tiến chầm chậm. Cún Bụi
đứng chờ, không động đậy. Khi chỉ cách Cún Bụi hai, ba mét, cô dừng lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.