CÚN BỤI ĐỜI - Trang 30

-Con chó chết tiệt này là của nhà chị phải không?

Người phụ nữ lắc đầu:

-Không phải của tôi.

-Chị bảo thế nào? Không phải của chị ấy à! Nó lẽo đẽo đi theo chị suốt

từ đầu đường đằng kia!

-Nhưng tôi cam đoan với bác, con chó này và tôi không liên quan gì

với nhau! Tuy bực mình nhưng người phụ nữ vẫn tỏ ra lịch sự.

-Chị đi mà nói thế với người khác! Lão chủ cửa hàng bắt đầu sừng sộ -

Chị phải đưa thêm một trăm phrăng đền cho thùng đào của tôi vừa bị con
chó quái quỷ của nhà chị giơ chân xịt vào!

-Sao? Cái gì? Phải gọi cảnh sát đến thôi! Người phụ nữ kêu lên, bộ

dạng trông như sắp ngất đến nơi.

-Phải đấy… gọi cảnh sát ngay đi! Vừa nói lão chủ vừa nhảy ra đường.

Ngay khi được gọi là cảnh sát có mặt. Anh cảnh sát thứ nhất vừa rút

bút chì vừa hỏi:

-Con chó này là của chi phải không ?

-Chị ta chối phắt, nói đó không phải chó của mình, để khỏi phải bồi

thường ấy mà. Lão chủ hàng đáp ngay với một nụ cười tinh quái.

-Này bác kia, để khi nào chúng tôi hỏi đến thì bác hãy trả lời. Anh

cảnh sát thứ hai móc quyển sổ tay ra.

-Nhưng tôi đã nói rằng đó không phải là chó của tôi. Người phụ nữ

thổn thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.