CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 318

Sống vật vờ, giống như giòi bọ…

“Từ đây đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi năm mươi km đường núi, đi

đường nhanh nhất cũng đi mất hai ngày một đêm, rất nhanh sẽ bị bọn họ
đuổi theo, nếu đi đường núi, phải đi qua ba ngọn núi, trên núi có thú dữ,
còn có chồn hôi, tỷ lệ sống sót đi ra còn nhỏ hơn cả chết.” Lâm Hi lạnh
nhạt nói: “Nếu bây giờ chị trở về, có lẽ sẽ chỉ bị đánh thôi.”

“Chị không quay về! Chị bị lừa bán tới đây! Năm nay chị phải học đại

học, ra ngoài làm việc kiếm chút học phí, kết quả… Kết quả…” Cô ấy vừa
nói nước mắt lại lăn xuống: “Chị phải rời khỏi đây!”

Lâm Hi nhìn cô ấy, chỉ chỉ con đường phía trước, nói: “Phía trước có

một cây cổ thụ, dưới tàng cây có động, dễ ẩn nấp, chị chui vào bên trong
trốn mấy ngày, bọn chúng tìm hai ngày không thấy chị, sẽ cho rằng chị đã
chạy ra được hoặc bị thú dữ ăn thịt, đến lúc đó chị quay lại đường lớn, khả
năng chạy đi sẽ lớn hơn.”

“Cảm ơn em!” Cô ấy biết ơn nhìn anh một cái, đi về phía anh chỉ,

nhưng đi chưa được mấy bước, cô ấy lại quay đầu lại nói: “Nhưng mà…
Chị trốn trong đấy, ăn gì bây giờ?”

“Tôi đã chuẩn bị lương khô trong hốc cây kia, không nhiều lắm, chị ăn

dần đi.” Lâm Hi xoay người nói.

Cô ấy thoáng kinh ngạc: “Vì sao?”

Lâm Hi không nói gì.

Rất nhanh, cô ấy đã hiểu vì sao, anh cũng giống cô ấy, cũng không

thuộc về nơi này!

“Chị ăn lương khô của em, vậy em phải làm sao bây giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.