CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 334

“Cảm ơn chú Vương, Lâm Hi thích ăn sủi cảo nhất ạ!” Lý Huyền cười

nói.

“Vậy là tốt rồi.” Chú Vương gần như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ

anh không thích ăn.

Về đến nhà, Lý Vi Long đau khổ, gục đầu xuống, thấy Lâm Hi trở về,

vội vàng ra đón: “Đạo diễn cầm hết mấy túi thức ăn kia đi rồi.”

Cứ tưởng rằng Lâm Hi sẽ lập tức nổi bão đi ra ngoài tìm đạo diễn,

không ngờ anh thuận miệng đáp một tiếng, không nói gì nữa, đặt Lý Huyền
lên ghế, sau đó nói với cậu ấy: “Đi tìm đạo diễn lấy hòm thuốc, Lý Huyền
bị thương.”

“Vâng!” Lý Vi Long chạy đi như một cơn gió, đến khi trở về cầm theo

một cái hòm thuốc nho nhỏ.

Lâm Hi vén ống quần Lý Huyền lên, trầy da cũng không quá nặng,

nhưng vẫn thấy máu, anh lấy cồn i-ốt ra đổ lên tăm bông, thật cẩn thận khử
trùng xung quanh miệng vết thương.

“A.” Cồn dính vào miệng vết thương, Lý Huyền đau, kêu lên một

tiếng.

“Cố chịu đựng.” Lâm Hi bình tĩnh nói, dịu dàng bôi thuốc cho cô, Lý

Huyền ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất
chăm chú băng bó cho cô, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khác lạ.

Bôi thuốc xong, Lâm Hi lấy giày đi vào cho Lý Huyền, đúng lúc này,

thím Vương cũng đã trở lại, bà ấy vừa đi ra đồng, về đến nhà cả người dính
bùn, Lâm Hi đến gần định cầm nông cụ trong tay bà, thím Vương ngại
ngùng lùi bước: “Không cần không cần, thím tự làm được, không nên làm
bẩn tay cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.