CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 145

Quý Thiếu Kiệt cúi đầu, kích động không có cách nào kiềm lại được, cô

gái dưới thân như là một vốc nước ấm áp, thơm mát, chậm rãi chảy xuôi,
thấm vào da thịt anh, xoa dịu cảm xúc đang khát khô cổ của anh, tinh tế mà
mềm mại.

Anh không nhịn được ấn mở đèn bàn, ánh sáng bất ngờ bùng lên làm

Lạc Lạc không biết làm sao, vội vàng nhắm mắt lại.

Cô vẫn sốt, lại vừa tỉnh ngủ, toàn thân hồng hồng, như một món ăn ngọt

ngào ngon miệng, thu lại vẻ mặt nuông chiều trên người, nhưng khóe mắt
đuôi mày đều là nhu nhược.

Anh dời tầm mắt, đường cong xinh đẹp đập vào mắt, da trắng nõn nà,

trơn bóng tròn trịa như viên ngọc, hai hạt châu nhỏ nhỏ trên đỉnh tuyết đã bị
anh vân vê đứng thẳng lên, lấp lánh nước, là đóa hoa anh đào màu hồng
nhạt.

Có thể hơi lạnh, cô run rẩy đưa tay ý muốn lấy chăn đắp lên mình.

Anh đè cái tay nhỏ bé kia lại thật chặt, say sưa ngắm nhìn thân hình nhỏ

bé như Bạch Ngọc, làn môi kìm lòng không đậu thay phiên nhau bao trùm
lên hai viên ngọc nhỏ, dùng đầu lưỡi trêu đùa, lặp đi lặp lại nhiều lần, lại
một ngụm ngậm vào hơn phân nửa, kéo tới đong đưa thật cao, gặm cắn.

“Ưm a...” Lạc Lạc bị anh gặm có hơi đau, có chút giãy dụa muốn tránh

ra, hai tay níu chặt drap giường(khăn trải giường) dưới thân.

Quý Thiếu Kiệt đâu nào chịu đồng ý để cho cô lùi bước, cương quyết

chen lách vào giữa hai chân cô: “Bảo bối, ngoan, thả lỏng một chút, hôm
nay cho anh vào đi...”

Thực ra hôm qua anh không tiến vào, Lạc Lạc cũng không phối hợp,

kích cỡ của bọn họ lại kém nhau quá xa, anh bắn hai lần, nhưng cả hai lần
đều ném ở bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.