CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 361

Lòng anh như lửa đốt, không, anh tuyệt đối không thể để cho hai anh em

bọn họ tìm được cô.

***

Trong một điểm dừng chân trên đường cao tốc, một chiếc Audi TT vẫn

còn chưa tắt máy đang đậu.

Chung Tĩnh Ngôn đang ngồi bên cạnh tài xế, tức giận nhìn chằm chằm

người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, “Trần Quân Mặc, rốt cuộc cậu muốn làm
gì? Tại sao ép buộc đưa tôi đến đây?”

“Cậu còn nhớ rõ tên của mình à?” Trần Quân Mặc cười hì hì, ánh đèn

của những chiếc xe đang không ngừng đi qua đi lại chiếu vào, ánh mắt của
anh có vẻ vô cùng đen bóng.

“Tôi nhớ cậu, giống như tôi nhớ đến một ông chú bán báo, hoặc bức

tượng điêu khắc bên cạnh bể phun nước trong trường học vậy, điều này
không có gì ngạc nhiên.” Chung Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói, “Tôi lặp lại lần
nữa, mời cậu nhanh đưa tôi về.”

Trần Quân Mặc bị giọng điệu lạnh như băng của cô làm cho không được

tự nhiên sờ sờ cái mũi, mũi anh thẳng mà nhọn, trong mắt những người phụ
nữ khác, lúc nào cũng thật gợi cảm.

“Chung Tĩnh Ngôn, tôi đưa cậu đến đây đương nhiên là có lý do. Mấy

năm nay rốt cuộc cậu đã đi đâu? Đột nhiên không thấy cậu nữa, người cuối
cùng ở với chung với cậu là tôi, cậu có biết đã mang đến cho tôi rất nhiều
phiền phức không? Nào là cảnh sát, nào là người nhà cậu, đều muốn sang
bằng nhà tôi, cậu không biết cậu thiếu tôi một lời giải thích à?”

Chung Tĩnh Ngôn phụng nhịu, vẫn lạnh lùng như cũ, “Trần Quân Mặc,

nhiều năm như vậy, cậu không có chút tiến bộ nào sao? Tôi đã sớm nói rồi,
tôi đi đâu, làm chuyện gì, đều không có liên quan gì đến cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.