CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 441

nhậm chức, có phải vẫn nên cẩn thận một chút mới được?" Phương Thanh
ngọc cố gắng mỉm cười hỏi.

“Bên đó anh đã xin nghỉ phép rồi, hôm nay thoả mái ở cùng Lạc Lạc."

Mã Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Thật đúng là một người anh trai

tốt ‘nhị thập tứ hiếu’! Lúc nào thì cũng xin phép nghỉ một ngày ở cùng mẹ
anh? Hay là ở cùng nhau rồi lại cùng leo lên giường!"

Lời vừa nói ra, trong lòng Phương Thanh Ngọc đột nhiên lộp bộp một

chút, cái gì cũng hiểu, suy đoán thế nhưng trở thành sự thật.

Sắc mặt Chung Bang Lập hết đỏ rồi lại đen, quát lên một tiếng lớn, "Bà

nói bậy bạ cái gì vậy? Bà. . . . . ." Lời còn chưa dứt đã tức giận đến ngửa
mặt lên.

Mọi người lập tức bị sợ đến luống cuống tay chân, cùng vây lên phía

trước, vừa ấn vào huyệt nhân trung(giữa mũi và miệng), vừa đắp khăn lông.

Chấn Thanh lấy điện thoại gọi cho chủ nhiệm Lý, mới vừa nối máy,

Chung Bang Lập đã tỉnh dậy rồi, nhìn Phương Thanh Ngọc than thở,
"Thanh Ngọc, mấy năm nay tinh thần dì Mã con không được tốt lắm, những
điều bà ấy nói con đừng để trong lòng."

Mã Hoa đứng cách hơn một mét, cười lạnh, "Việc xấu trong nhà không

giấu được nên đã sắp xếp cho tôi trở thành bệnh nhân tâm thần rồi hả?"

Phương Thanh Ngọc vội đè mu bàn tay Chung Bang Lập lại, cười lớn

nói, "Chú Chung, chú yên tâm, con biết mà."

Chung Bang Lập ngồi dậy từ trên người Chấn Văn, nhận ly nước trà

Chung Tĩnh Ngôn đưa tới uống một hớp, dừng một chút, ngước mắt nhìn
Phương Thanh Ngọc gật đầu, "Đứa bé ngoan, mấy d'đ/l'q;đ năm này chúng
những người cùng thế hệ với tụi chú, đa số đều đã có con cháu lượn quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.