Anh cười bưng cái lý đỏ thẫm trên bàn lên, "Vợ à, khát nước không? Có
muốn uống một chút không?"
Phi! Chung Tĩnh Ngôn xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt!
Anh ừng ực mấy ngụm, ông chú này không biết xấu hổ, thế mà thực sự
thủy uống sạch nước dịch này đến cạn đáy.
Chung Tĩnh Ngôn còn chưa ý thức được cái gì, mặt của anh liền đè
xuống. Giữa môi hơi nóng một chút, có chất lỏng hơi tanh truyền qua.
"Hu hu. . . . . ." Không cần đâu, thật buồn nôn.
Chung Tĩnh Ngôn đóng chặt đôi môi lại, nhưng mà, người nào đó sao có
thể dễ đối phó? Phía trên nắm lỗ mũi cô, phía dưới chận miệng cô, đợi đến
khi cô thật sự ngộp khí, ngựa quen đường cũ xâm nhập, nước dịch trong
miệng, cứ như vậy mà chạy vào môi cô.
Hút. . Mút, quấn. . Dây dưa, Chung Tĩnh Ngôn kháng cự những thứ gì
đó chảy xuống từ phía dưới của mình, nhưng không nhịn được ông chú xấu
xa linh hoạt chống đỡ thật chặt lưỡi của cô, một miệng lớn khẽ mang theo
chút mùi tanh của nước dịch, liền chạy qua chạy lại giữa răng môi của hai
người, mạnh mẽ buộc cô nuốt xuống.
Cho ăn xong rồi, chính là hôn không ngừng.
Nước dịch này có mùi vị kỳ lạ, không ngừng lượn vòng trong hơi thở
giữa răng môi hai người, quấn quanh, Chung Tĩnh Ngôn bị anh làm cho cả
người như nhũn ra, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
Trong lúc để cô thở, anh còn chưa đã ngứa liếm môi, "Bảo bối ngoan
của anh, không đủ, thiếu một chút . . . . . ."