Chung Tĩnh Ngôn cắn răng mỉm cười: "Không, tôi là vợ của anh ấy! Có
chuyện gì, cô cũng có thể trực tiếp nói với tôi. Đúng rồi, cô Mạc phải
không? Con người của tôi tương đối ích kỉ, không thích nhất là người khác
không có việc gì lại gọi điện thoại cho chồng tôi. Đừng nói phụ nữ, d'đ/l'q;d
chỉ cần một con muỗi cái bay gần anh ấy, tôi cũng nhất định phải đập chết.
Sau này, nếu cô có công việc, xin hãy trực tiếp gọi điện cho thư ký của anh
ấy, nếu như có chuyện riêng, ừm, anh ấy là đàn ông đã có vợ, chắc hẳn giữa
các người cũng không thích hợp có chuyện riêng gì. . . . . ."
Hiển nhiên đầu bên kia đã bị tin tức Quý Thiếu Kiệt có vợ hù doạ, một
hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, sao tôi chưa từng nghe nói Quý đổng
đã có vợ. . . . . . ?"
"Cô à!" Chung Tĩnh Ngôn vuốt ve tay Quý Thiếu Kiệt đang rà qua rà lại
trước ngực cô, "Vậy thì hiện giờ cô đã biết rồi đúng không? Nhân tiện cô
cũng có thể biết thêm một chút, lúc Quý đổng và tôi kết hôn, bởi vì tâm tình
quá mức kích động, chưa kịp ký bất kỳ công chứng tài sản nào trước hôn
nhân, cho nên, tất cả tài sản hiện giờ của anh ấy đều có một nửa của tôi. . . .
. .
Lú này, bên kia đã không còn hơi sức: "Ý của phu nhân Quý là. . . . . ."
"Không sai, ý của tôi là, thứ nhất, tài sản riêng của Quý Thiếu Kiệt đã
rút lại một nửa, thứ hai, bà Quý tôi đây, tài sản hiện giờ đã. . . . . ." Cô suy
nghĩ một chút, thật sự không biết nói bao nhiêu mới thích hợp, Quý Thiếu
Kiệt quả quyết đưa tay ra hiệu, ". . . . . . Đã tương đối to lớn rồi, đắc tội với
một người không phóng khoáng như tôi, hậu quả sẽ không được tốt lắm. . . .
. ."
Bên kia điện thoại tĩnh lặng không tiếng động.
Chung Tĩnh Ngôn từ từ cúp điện thoại.