lạnh lùng, "Cô gái, xin cô hãy chú ý dùng từ! Bây giờ d/đ/l'q/d Chung Tĩnh
Ngôn đã là bà Quý, tôi không có phép bất kỳ kẻ nào dùng lời nói vũ nhục
cô ấy. Người quen biết tôi, cũng biết tôi không có bao nhiêu cái gọi là đạo
đức, lúc tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, cho dù cô là phụ nữ
cũng vậy!"
Cái này cao gầy nam nhân, tùy ý đứng ở nơi đó, lại tản mát ra cực kỳ
lạnh lùng hơi thở, hai mắt thâm thúy khó dò, làm người ta phát rét.
Phương Thanh Ngọc ở trong giới truyền thông, sao có thể không biết đại
danh Quý Thiếu Kiệt của anh, cho dù ông cụ nhà cô ta rất có tiếng nói,
nhưng gặp phải ông chủ lớn này, bị tát một phát cũng chỉ có thể ngậm bồ
hòn làm ngọt.
Ngay lập tức bụm mặt ngây ngốc đứng đó, lên tiếng không được.
Gần đây Chung Tĩnh Ngôn được Quý Thiếu Kiệt cưng chiều đến quá
mức, cũng thiếu chút nữa đã quên mất dáng vẻ tức giận của người đàn ông
này, giờ phút này, nhìn anh đột nhiên ra tay vì cô, mới tỉnh ngộ, thì ra dịu
dàng chỉ đối với một mình cô mà thôi. Đối với người khác, người đàn ông
này vẫn cay nghiệt như vậy.
Lần này trở về nước, dường như cô đã vung bàn tay lên kết thúc mọi
chuyện, bỗng chốc nhiều chuyện tới cùng một lúc, nhưng mà cũng chỉ có
cái tát ngày hôm nay, là vung ra vì bảo vệ cô vô điều kiện.
Giờ phút này, ở trong mắt cô chú già thật sự rất đẹp trai!
Không cam lòng, đố kỵ, giống như con rắn độc, một khi đã nhập vào sâu
trong lòng liền gạt không đi. Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng Phương
Thanh Ngọc vẫn dẫu môi nói, "Cô ta . . . . . Là vợ của anh? Hơn ba giờ đêm
ngày hôm trước, tôi gọi điện thoại qua, cô ta vẫn ở cùng một chỗ với Chấn
Thanh, Quý đổng, anh xác định trên đầu anh không đội một cái nón màu
xanh lá cây?"