CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 81

ta mềm nhũn, cô vẫn chưa bao giờ chăm chú nhìn cậu như vậy, giống như
trong mắt cô chỉ còn một mình cậu.”

“Mình cảm thấy cũng không tệ.” Cậu buông tay, “Hơn nữa.... Còn được

thông qua.”

Phải dùng rất nhiều dũng khí mới nói ra câu này. Chỉ cần đổi lấy được

nụ cười thỏa mãn của cô ấy, Trần Quân Mặc cảm thấy như vậy cũng đáng
giá.

Sau đó, A Dương và Trịnh Hiêu Tuyên hát song ca tình nhân, anh anh

em em, tình chàng ý thiếp.

Trần Quân Mặc ngồi ở một góc xa xa, khuôn mặt ngay ngắn hướng về

màn hình, giống như trên màn hình là một nam một nữ nắm tay nhau cười
ngây ngô thật đẹp biết bao nhiêu, nhưng dư quang của đuôi mắt vẫn quét về
phía của Lạc Lạc, nhìn cô lười biếng thả lòng làm tổ trên ghế sô pha, một
tay chống đầu, tóc đuôi ngựa vung bên mặt, càng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
đầy đặn, biến thành màu đen, vẻ mặt trắng nõn.... Hoàn toàn khác biệt với
vẻ mặt không tự chủ được đến căng thẳng, vẻ mặt của cô có nhiều hứng thú
nghe hát, ngớ ngẩn, ngớ ngẩn đến đáng yêu.

“Khụ!” Cậu ta cong môi dưới lại, khụ lại khụ, dáng ngồi thay đổi lại

thay đổi, mãi đến khi đôi mắt to của Lạc Lạc hết kiên nhẫn trừng qua, cậu ta
mới ngồi gần một chút, nói: “Chung Tĩnh Ngôn, gần đây cậu có khỏe
không?”

“...Cũng không có gì không tốt!” Lạc Lạc suy nghĩ vài giây mới trả lời,

ánh mắt một lần nữa trở lại màn hình lớn, khẽ ngâm nga theo nhạc.

Nói ra những lời này, thật ra Trần Quân Mặc đã cô gắng lấy hết dũng

khí. Nhưng cuối cùng cô vẫn kiêu ngạo như vậy, không chút để ý, chưa bao
giờ để cậu vào trong mắt, không giống như những cô gái khác, lqd mỗi lần
thấy cậu là giống như ruồi nhặng đuổi hoài không buông. Nhận thức như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.