CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 130

Đại hoàng tử mới có thể yên bình lớn lên trong cung cấm này khi không có
mẫu phi che chở.

Thấy con vật chạy về phía mình, Đại hoàng tử ngẩn ra, lại thấy đám

người Nhị hoàng tử đuổi theo phía sau, chàng mím môi, lập tức xoay người
đi sang một hướng khác. Chu Vũ Đế tưởng đuổi kịp, lại bị thư đồng phía
sau Đại hoàng tử đá ra. Cái đá này rất nhẹ, chỉ là xua đuổi mà thôi.

“Đi, vì một con chó mà chống lại Nhị hoàng đệ, không đáng giá.” Đại

hoàng tử thấy thư đồng thương cảm, chân mày không khỏi nhíu chặt. Giọng
nói chàng như giếng cạn không sóng, không hề có sức sống niên thiếu.

“Vâng!” Thư đồng tuân mệnh, lại dùng chân nhẹ nhàng đẩy đẩy Chu Vũ

Đế một chút, như thể thúc giục hắn nhanh chóng chạy đi.

Lúc Chu Vũ Đế lấy lại tinh thần trước trái tim băng lạnh của Đại hoàng

tử, Nhị hoàng tử đã đuổi đến nơi, một đám người lại vây quanh hắn, những
cục đá như mưa ào ào rơi xuống, đập mạnh vào người hắn, ‘đầu rơi máu
chảy’, không một chỗ nào là lành lặn.

Lại bị một cục đá đập vào ót, Chu Vũ Đế tru lên một tiếng rồi ngã

xuống, hổn hển hít thở từng hớp không khí, cũng mất sạch sức lực bò dậy.
Nhị hoàng tử tiến lên, nhe răng cười, dùng mũi chân nghiền nát đuôi hắn,
tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bốn chân Chu Vũ Đế run rẩy, sắp chết
ngất.

“Dừng tay!” Một giọng nói lạnh băng nhưng trong trẻo vang lên, ngăn

hành vi tàn nhẫn của Nhị hoàng tử lại.

“Tứ hoàng muội, bọn tôi chơi là việc của bọn tôi, liên quan gì đến cô?”

Nhị hoàng tử còn chưa mở miệng, Tam công chúa đã đi lên trước, cao giọng
hỏi vặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.