CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 335

“Rất đúng!” Diêm Tuấn Vĩ thu quạt xếp lại, cười ha ha phụ họa. Hắn

thích gần những kẻ ngay thẳng như Mạnh Viêm Châu, không phí đầu óc.

“Vào đi.” Chu Vũ Đế khoanh tay hướng vào bên trong viện, vừa đi vừa

lạnh nhạt nói tiếp, “Tước vị này nhất định là của anh, không thể rơi xuống
tay người khác. Sau này chỉ cần anh tỉnh táo cảnh giác một chút, gặp nhiều
chuyện cần động não, đừng để bị người khác hãm hại tính mạng là được.”

“Ài!” Mạnh Viêm Châu ừ ừ, nhắm mắt theo đuôi phía sau Chu Vũ Đế,

ngữ khí có phần kinh ngạc, “Anh nói thì không sao, nhưng mà giọng điệu
cứ giống y như của em tôi vậy! Trước kia em tôi cũng nói như thế!” Vì
điểm này, hảo cảm của Mạnh Viêm Châu với Hàn Hải lại gia tăng không ít.

“Ồ? Thật sao?” Chu Vũ Đế thốt nhiên dừng bước, ánh mắt sáng quắc

nhìn về phía Mạnh Viêm Châu. Thấy Mạnh Viêm Châu gật đầu, hắn bỗng
nhiên mở miệng cười. Điệu cười này vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác
kiểu mỉm chi uy nghi lạnh nhạt như lúc trước. Chỉ cần nhìn thoáng đã có
thể hiểu ra tâm trạng vui sướng bây giờ của hắn.

Gì thì gì cũng chỉ là nói vài câu giống thôi mà, có cần phải hứng khởi

như vậy không chứ? Có phải đã tìm được cảm giác ‘phụ xướng phu tùy’?
Trên trán Diêm Tuấn Vĩ chảy mấy vạch đen thui. Gã không biết Hoàng
thượng dễ lấy lòng như thế à.

Thấy Hàn Hải tươi cười, Mạnh Viêm Châu cũng ngốc ngốc cười theo.

Người này lúc không cười hay mỉm cười thôi thì khá ôn hòa, nhưng anh lại
cảm thấy áp lực vô cùng, kiểu như không dám làm càn. Nhưng bây giờ biểu
cảm chân thật thoải mái như vậy, thật thả lỏng, khoảng cách xa vời cứ như
vậy mà biến mất trong thoáng chốc.

“Thật ra sau khi chuồn ra phủ tôi cũng có ý đi biên cương, nhưng rồi

cũng từ bỏ.” Mạnh Viêm Châu vò đầu, ngượng ngùng mở miệng.

“Ồ? Vì sao nghĩ thông?” Chu Vũ Đế nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.